Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2008

Tháng tư..và những bông Sao.

Tháng tư miền Tây trời nắng như thiêu đốt. Con đường đá nhỏ dẩn vào trường dù có hàng cây che mát vẫn nóng hầm hập. Hơi nóng bao trùm cả không gian, mọi thứ dường như muốn bốc hơi dưới cái nắng gay gắt buổi trưa.

Một ngày vẫn như mọi ngày,những khuôn mặt học trò quen thuộc,bài giảng quen thuộc, cả cái bảng chống loá mới thay củng đã là quen thuộc. Mười năm đi dạy, sáu năm về đây-ngôi trường của một thị trấn trung tâm không lớn không nhỏ-nhưng tôi lại có cảm giác mình làm việc ở đây đã từ lâu lắm rồi.

Chiều nay trời lại càng oi bức, dưới cái nóng hầm hập như thế này thì mọi lời hay ý đẹp đều trở nên nhạt nhẽo. Tin từ đài khí tượng cho biết có bảo số 1.Vậy là đở rồi .Bảo đối với dân miền tây chỉ là đồng nghĩa với những cơn mưa,những đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng ngước nhìn ra ngoài cửa sổ mong đợi cơn mưa đến từ phía cuối trời. Giữa tiết thứ tư thì trời bắt đầu nổi gió, mây kéo về che ánh mặt trời. không gian mát dịu lại. Gió thổi mạnh, luồn vào lớp học rồi thoát ra qua khung cửa chạy khắp sân trường Những hàng cây trồng trên sân bị gió thổi làm những chiếc lá vàng rụng đầy và hối hả tung bay khắp sân trường. Những hàng cây như nhảy múa, cành nhánh vung lên vui mừng đón chào những người bạn lâu rồi mới gặp. Lủ học trò nhỏ của tôi xôn xao, những ánh mắt vui mừng nhìn ra cửa sổ. Những chiếc lá Dầu,Sao xoay tròn trong gió. Tiếc quá, có lẽ đến 5,7 năm nữa những cây Sao này mới đủ lớn để rắc những cánh hoa Sao xoay tít mù trong gió giữa sân trường.

Tôi học cấp I ở một ngôi trường làng nho nhỏ,cách quốc lộ 91 chừng ba bốn trăm mét. Dẫn vào trường là một con đường đất nhỏ nhiều ổ...voi, mỗi khi có mưa lại đọng đầy nước. Trước khi vào trường, học trò chúng tôi phải đi qua một cây cầu ximăng, đi qua ngôi đình làng chưa hề thấy có cổng .Trường có 6 phòng học và cách đình làng chỉ có một hàng rào.Xung quanh đình trồng rất nhiều cây Sao,cây nào củng to khoảng 2,3 người ôm ,cao vút. Cứ mỗi chiều gió tháng tư - mùa của những bông sao - cả một không gian rộng quay tít cùng bông sao.

Đặc biệt,ở ngoài đầu con đường dẫn vào trường,có một cây sao cổ thụ cở 5,7 người ôm, cành nhánh to đùng rậm rạp che phủ cả ra đường quốc lộ. Dưới gốc cây có một cái hốc không lớn lắm đối diện với con đường nhỏ. Lủ học trò nhỏ chúng tôi mỗi khi chiều về tan học,đi ngang qua cây sao đều vòng phía bên kia cây để tránh phải đi ngang qua cái hốc . Tuy nhiên lại chụm đầu thì thầm những câu chuyện ma xung quanh cái hốc dưới gốc cây sao ấy.

Tháng tư miền Tây với những cơn mưa đầu mùa chợt đến chợt đi. Con đường nhỏ dẫn vào trường có hôm lầy lội bùn đất, chúng tôi phải xách dép,xắn cao quần lên mà lội dưới sình. Thế mà thích.Trống tùng tùng là đã vội dẹp tập vở vào trong chiếc cặp,chỉ đợi thầy cho là vọt ngay ra cửa,chạy nhanh ra cây Sao lớn lượm những bông sao rụng đầy khắp nơi. Chỉ có đám học trò xóm dưới của chúng tôi nhặt bông sao,vì chúng tôi có thể thả cho nó bay lại khi đi qua cầu chử S. Đứa nào cũng có phần. Những hôm ngồi trong lớp học mà ngoài trời nổi gió,chúng tôi tiếc hùi hụi vì không được ngắm cảnh những cánh hoa sao bé bỏng quay tít lên trong gió. Nhưng không sao, chúng tôi sẽ ngắm chúng trên đường về khi qua cầu chữ S. Mười mấy đứa đứng trên cầu,rồi đếm 2,3 đồng loạt tung ra những cánh hoa sao vừa nhặt. Gió từ sông Hậu thổi vào làm những cánh hoa sao rợp trời như những đàn chuồn chuồn bay lượn.Mặt sông tràn ngập hoa sao chầm chậm trôi về phía dãy núi xa mờ. Có những hôm mãi mê với những cánh hoa sao,cha mẹ chúng tôi phải lên cầu đón con về.

Một chiều tháng tư với cơn mưa vừa tạnh, ra về tôi lại phải ở lại làm vệ sinh lớp, hôm nay tổ tôi trực mà. Tôi thật sự nôn nóng. Cả tuần không mưa, những bông sao chỉ lác đác rơi khi có gió nhẹ qua.Mỗi hôm đi học,ngang qua cây sao to,bọn tôi đều ngước mặt nhìn trời thầm mong gió mưa về làm rơi những bông sao. Tôi cố làm thật nhanh làm rồi ôm cặp dông riết ra cây sao. Hết sức thất vọng ! mặt đất chỉ lác đác những hoa sao còn xót lại. Lủ bạn tôi đã lượm trước cả rồi, có lẻ giờ này chúng đang reo vui thả những bông sao dưới cầu chữ S. Tôi cố gắng nhặt từng bông mà lòng vô cùng buồn bực. Chỉ có một chút thế này thì chán quá đi mất! Tôi ra về trong cảm giác dường như mình thiếu mất một thứ gì. Được một đoạn thì mẹ tôi đi xe đạp lên đón tôi. Nhìn thấy khuôn mặt thảm não khó coi của tôi,mẹ tôi cười bảo :"thôi về đi mẹ cho cái này hay lắm". Có điều gì hay hơn là ngắm những bông sao xoay tít trong gió, tôi chậm chạp ngồi sau yên xe đạp im lặng không lên tiếng. Đến cầu chữ S bà dừng xe lại ,cẩn thận đậu xe sát lan can cầu. Chưa kịp để tôi thắc mắc,bà nắm tay tôi đi ra giữa cầu ,nơi lủ nhỏ chúng tôi ngồi thả những bông sao. Bà mĩm cười nhìn tôi rồi lấy từ trong giỏ ra một túi ny-long to, úi trời ơi, những bông sao ! Tôi chưa bao giờ lượm được nhiều bông sao thế này. Tôi sung sướng đến không thể nói ra lời. Chiều hôm ấy mẹ đã cùng tôi thả những bông sao xoay tít trong gió rồi rơi khắp mặt sông. Trong buổi hoàng hôn le lói những ánh nắng xót lại sau cơn mưa chiều,những bông sao như xoè rộng đôi cánh thiên thần, nhãy múa cùng nhau trong chiều quê thanh bình, không gian tràn ngập sự ám áp ,chở che. Có lẽ đó là hình ảnh những cánh sao bay đẹp nhất mà tôi đã từng gặp.

Hơn ba mươi năm rồi, cây sao lớn đã bị người ta chặt hạ từ lâu. Mẹ cũng đã ra đi không bao lâu sao buổi chiều hôm ấy. Bao nhiêu năm lăn lộn kiếm sống trong đời, bàn chân đã qua bao nơi với bao là nỗi truân chuyên. Lặn lội trong biết bao là bộn bề cuộc sống với những lo toan, đối phó,những khát vọng và những khổ đau, tôi thèm có được một phút giây quay về với những ngọt ngào thơ ấu xa xưa. Nhưng vô vọng ! cho dù có cố đến đâu tôi vẫn không tìm lại được cảm giác êm đềm năm ấy, không thể tìm thấy hình ảnh của những cánh hoa sao xoay tít trong gió chiều yên bình, hạnh phúc . Mãi mãi...mãi mãi....

Giờ đây củng không còn những cánh hoa sao để tôi nhặt cho con của mình nữa rồi

Tháng tư - Bảo số 1

(Bài được đăng trên trang Blogviet
của báo điện tử Vietnamnet.ngày 29.4)
Tạp chí Thất Sơn số tháng 5-2008

Không có nhận xét nào: