Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Nhân thế

Diện kiến cuộc đời đã mang tiếng khóc.
Phải chăng niềm đau tự thuở phôi mầm.

Luân hồi-Tranh sơn dầu của Lê Thủy
Nhân sinh ơi,
Phù du nhân thế.
Khởi đầu nơi đâu sao vương nợ trần ai.

Sao không làm mây rong chơi.
Làm ánh chiều tà.
Hư không tĩnh mịch.
Hẹn hò chi, hồn xác kết thành nhân.
Ta đã là ai ?
Và ta sẽ là ai.
Mộng, thực cũng chỉ là sương khói,

Bao mảnh đời riêng.
Mênh mông trần thế.
Định mệnh ư ?
Những thân phận con người !
Tội nghiệt vương mang, nhân nào cho quả,
Phút chào đời đã tức tưởi niềm riêng.

Một kiếp người,
Một kiếp hoa.
Khác chi nhau nỗi niềm nhân thế.
Nắng sớm mưa chiều, ấm lạnh biết chừng đâu ?
Ở cuối đường tàn cơn mộng ảo.
Được mất hơn thua,
Phù phiếm trò đời.


Chuyến xe một chiều
Không có miền đất hứa
Chẳng có lộ trình cho khách hành hương.
Mưa ướt đường trơn, sông sâu khúc khuỷu.
Ga cuối cùng.
Rồi biết về đâu ? !

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Giáo viên không được để râu ?

        Chiều nay tôi được chi bộ nhà trường thông báo dự buổi sinh hoạt đột xuất để làm lễ kết nạp đảng viên mới. Buổi lễ diễn ra với đầy đủ các nghi thức long trọng và trong sự hân hoan chào đón một thành viên của trường vừa được đứng vào hàng ngủ của những đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam. Kể từ hôm nay chi bộ nhà trường sẽ tăng thêm sức mạnh lãnh đạo, tạo được sức bật mới đưa nhà trường phát triển đi lên không ngừng. Đồng chí Hiệu trưởng kiêm Bí thư chi bộ nhà trường tuyên bố bế mạc buổi lễ kết nạp sau khi đã phát biểu huấn thị về những điều mà một đảng viên mới cần biết. Rồi ông quay xuống nhìn tôi chuyển chủ đề : -Còn một vấn đề xin được đóng góp với đồng chí Hoàng Nam, đề nghị đ/c xem lại việc để râu - ông có vẽ khó diễn đạt. Đại để ông nói hình ảnh tôi để râu không quen mắt với mọi người, mấy anh ở trên góp ý tôi nên cạo bỏ đi.
            Trời đất ! Râu, tóc, mặt, mũi là chuyện trời sinh. Nó là thứ hết sức riêng tư mà mỗi người đã được tạo hóa ban cho. Xấu hay đẹp mỗi người chúng ta cũng phải đồng hành cùng nó cả đời mà. Chưa có một quy định hay văn bản nào nói là giáo viên hay đảng viên không được để râu. Để râu hay không là tự do cá nhân của mỗi người, nó không xâm phạm đến quyền lợi của ai, cũng không làm ảnh hưởng thuần phong mỹ tục, hay làm xấu đi hình ảnh của người thầy,. Vậy tại sao tôi lại không có một chút quyền tự do của cá nhân mình. Tự dưng tôi cảm thấy bực cho cái sự mọc râu của mình. Nhưng dẫu sao cũng phải được phát biểu cho đỡ cái cơn bực: -Kính thưa các đồng chí, tôi nghĩ chuyện để râu hay không để râu là tự do cá nhân của tôi. Chẳng lẽ tôi để râu thì nhân cách của tôi không tốt hay sao, hay tôi có râu thì sẽ ảnh hưởng đến chuyên môn của nhà trường. Tôi nghĩ trong vấn đề này tôi cũng có một chút quyền của cá nhân mình. Tôi là một giáo viên âm nhạc, tôi cũng tự ý thức vấn đề thẫm mỹ. Chẳng lẽ tôi không còn được chút riêng tư nào sao. Còn một điều tôi cũng xin các đồng chí hiểu dùm tôi, nếu muốn sạch sẽ mỗi sáng tôi phải mất mười lăm phút để cạo bộ râu. Và một điều khó chịu nhất là những vết sẹo cứ tăng dần theo năm tháng sau mỗi lần cạo râu. Có rất nhiều buổi sáng tôi đi làm với cái cằm rướm máu. Nỗi khổ này tôi đã phải chịu lâu quá rồi. Đã nữa đời người chẳng lẽ đến quyền được để râu cũng không có sao?
             Đồng chí Bí thư chi bộ nói rằng ông không nói tôi để râu là không có nhân cách, ông chỉ truyền đạt lại ý kiến của mấy anh ở trên, đại để là tôi phải cạo bộ râu. Ông nói thông báo với tôi được chuyện này ông thấy nhẹ người. Chi bộ giải tán để đi liên hoan mừng đảng viên mới (Cái này hùn tiền, chung vui) sau khi không có ai phát biểu gì thêm.
              Tôi không biết mấy anh ở trên là người của ngành Giáo Dục hay của Đảng ủy. Nhưng dù là anh nào thì việc tôi có để râu hay không đâu cần phải phụ thuộc vào việc thích hay không thích của người khác. Mai mốt có anh nào không thích cái đầu hói của tôi, tôi lại phải đi cấy tóc nữa sao. Điều 71 Hiến Pháp nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ghi rõ : " Công dân có quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được pháp luật bảo hộ về tính mạng, sức khỏe, danh dự và nhân phẩm." Chẳng lẽ râu không phải là một phần thân thể sao ?
              Gia đình tôi thì khuyên tôi nên chấp nhận chuyện rướm máu mỗi sáng để cho mọi sự được yên bình, dẫu gì thì tôi cũng đã quen mười mấy năm nay rồi. Tuy nhiên, nhớ lại chuyện mỗi sáng thức dậy phải bận tâm với bộ râu, thật tình tôi thấy ngán quá. Vả lại đây đâu chỉ đơn giản là chuyện mất bộ râu, mà nó còn là chuyện về quyền tự do riêng tư của con người. Có ai giúp dùm tôi một giải pháp không cần phải tốn mười lăm phút, không hề có chuyện rướm máu ở cằm mà râu vẫn không ra được chắc chắn sẽ hậu tạ một chầu bí tỉ.
            
               Sáng nay thức dậy, một người bạn gửi tặng cho hai câu thơ mới "xuất khẩu" :
Giáo viên không được để lông
Thầy Nam lỡ có nên lòng không yên.
Giáo viên không được để râu
Thầy Nam có để nên sầu cả đêm.

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

Tranh đá BẢY NÚI (VTV4)

Xin giới thiệu cùng các bạn phóng sự của Báo Sài Gòn Tiếp thị, được phát trên VTV4.

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011

Nhà không có đàn bà

Nhà không có đàn bà.
Chái bếp bao năm chưa một lần dọn dẹp.
Ba gã đàn ông.
Buổi cơm chiều hiu quạnh.
Chén rượu buồn đắng chát bờ môi.

Ba mươi mùa thu qua cửa.
Trôi xuôi.
Không có những nụ hôn.
Đêm thở dài cùng với bóng.
Người đàn ông già tóc phai bị neo vào ký ức.
Từ độ người đi về phía hư vô.

Nhà không có đàn bà.
Những  gã đàn ông say quắt quay,
Mơ giấc mơ có hương hoa huệ.
Đầu bạc đầu xanh,
Ước mong, nuối tiếc...
Kỷ niệm phai, con sóng  xa bờ.

Nhà không có đàn bà.
Những đứa con trai loay hoay bên triền ký ức
Lóng ngóng tìm.
Chấp chới những cơn mê.
Người tóc trắng đêm đêm đợi sáng
Dấu hài xưa... cánh nhạn cuối chân trời.