Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2017

Cuối hạ

Cuối hạ rồi em
Cành hoa đâu còn đỏ lửa
Lá phai
Mùa đã gọi mùa
Nắng cuối vườn có còn ai đợi, 
Chừng như thu lấp ló hiên nhà.

Cuối hạ rồi
Em còn son phấn!
Đêm còn ru
Chăn gối còn nồng?
Thuyền tình trôi đã yên bến đổ?
Tình nhân ơi
Hò hẹn phôi pha. 

Mùa rồi qua
Ta cũng qua ngày bổi hổi
Tuổi đã tròn năm tháng buồn vui
Vẫn dại khờ tựa ngày mới lớn
Chợt bàng hoàng
Thu lá vàng bay.

Cuối hạ rồi
Tóc đã phai chưa
Lãng đãng tháng ngày
Đã ở phía này con dốc
Bao xuôi ngược chỉ là quanh quẩn
Bên hành lang của những giấc mơ.

Mùa dẫu qua 
Mùa lại nối mùa
Ta hữu hạn giữa trời không sắc
Nơi đi về,
Có gì vui phía ấy!
Sao chẳng thấy, ai?
Trở lại một lần. 


Cuối hạ ư,
Ừ thì là cuối hạ!
Rồi thu... rồi đông...
Mùa vẫn như là.

 

Cảm nhận của chị Trịnh Thị Nhâm


Trịnh Thị Nhâm


Đọc bài " Cuối hạ " của Nguyễn Hoàng Nam, tôi không thể kìm viết ra những cảm nhận của riêng mình, mặc dù biết sẽ rất dài.
Một chiều cuối hạ, tác giả nhìn cảnh sắc hoa, lá nhạt phai, cảm xúc chợt ùa về. Cảm xúc sâu đậm mãnh liệt nhất, vẫn là ký ức một thời về mối tình đã ghi dấu trong tim, trong thời khắc giao mùa, cuối hạ sang thu."Cuối hạ rồi em" lời nhắc thầm với em dịu dàng quá! "Cành hoa đâu còn đỏ lửa/ Lá phai/Mùa gọi mùa".Thời gian đã trôi xa, mái tóc đã nhuốm mầu sương khói.Liệu em có còn nhớ chăng? "Nắng cuối vườn có còn ai đợi/Chừng như thu lấp ló hiên nhà".Khổ thơ tiếp thật da diết(tôi đặc biệt thích khổ thơ này).Tác giả thả mình hồi tưởng lại, mong ước biết được: liệu em có còn phơi phới thanh xuân, có còn nồng nàn say đắm như ngày xưa chúng mình bên nhau?"Cuối hạ rồi/Em còn son phấn!/Đêm còn ru/Chăn gối còn nồng?", rồi như sực tỉnh, anh trở về chấp nhận hiện thực "Thuyền tình trôi đã yên bến đỗ" và nhủ lòng mặc dù buồn và day dứt lắm! "Tình nhân ơi/Hò hẹn phôi pha". Điệp từ" Cuối hạ rồi" và từ "Mùa" được lặp lại nhiều lần gắn với nhóm từ bổ trợ "Mùa đã gọi mùa; mùa rồi qua; mua dẫu qua; mùa lại nối mùa". Đây là phép ẩn dụ chỉ về thời gian, về tuổi đời con người, thành mạnh liền dòng chảy, sự chiêm nghiệm, kiểm định lại về cuộc đời. Thời gian trôi, tuổi thêm tuổi. Cuộc đời từng trải mọi cung bậc thăng trầm: buồn vui, thành công, thất bại, song vẫn nhớ, vẫn đắm mình vào những ký ức đam mê hết mình của thời tuổi trẻ đầy mộng mơ, vụng dại không hề toan tính."Mùa rồi qua/Ta cũng qua ngày bổi hổi/Tuổi đã tròn năm tháng buồn vui/Vẫn dại khờ như tuổi mới lớn". Anh bừng tỉnh rời khỏi miền ký ức" Chợt bàng hoàng" thời đó qua lâu rồi, ta giờ" thu lá vàng bay". Cuộc đời cuốn ta đi không còn quan tâm lắm đến sự hiện diện của thời gian, nhìn lại đã sang tuổi chiều rồi."Lãng đãng tháng ngày/Đã ở phía này con dốc".
Bao tháng năm trăn trở, vật lộn, bươn trải với mưu sinh mang đầy ước vọng, nhưng đúc kết lại cũng chỉ "...Quanh quẩn/Bên hành lang của những giấc mơ".
Thời gian cứ vô tư làm phận sự của mình "Mùa lại nối mùa" và tác giả nhủ mình: quy luật của tạo hoá là bất biến ta dù không muốn nhưng phải chấp nhận không thể khác, bởi ta chỉ là hữu hạn trước cái vô cùng vốn có của tự nhiên." Ta hữu hạn giữa trời không sắc/Cuối hạ ư,/Ừ thì cuối hạ/Rồi thu... Rồi đông/Mùa vẫn như là".
Bài thơ rất hay! Đã chạm vào trái tim người đọc. Chia sẻ với họ sự chiêm nghiệm về cuộc đời: tuổi trẻ,tình yêu,khát vọng, sự thành đạt hoặc không...mọi cái rồi sẽ đi qua theo tháng năm đầy lên của tuổi tác. Ta hãy đón nhận nó với cái tâm tỉnh thức và an nhiên ./.

 

Thứ Ba, 31 tháng 1, 2017

Cơm chiều cuối năm

Chiều
Cuối năm bữa cơm đạm bạc
Rước ông bà vui
Tết đoàn viên
Khói hương lãng đãng
Bóng hình
Mẹ cha
Trong cõi lặng thinh
Mĩm cười.