Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Tổng kết trại sáng tác Ca khúc và Nhạc múa dân tộc Chăm An Phú.

Lưu niệm ngày tổng kết
        Vào lúc 15 giờ ngày 29 tháng 12 năm 2011, tại hội trường Thư Viện tỉnh An Giang, Phân hội Âm nhạc An Giang, hội Liên hiệp  văn học nghệ thuật An Giang đã tổ chức bế mạc trại sáng tác Ca khúc và Nhạc múa dân tộc Chăm An Phú. Đến dự có nhà văn Mai Bửu Minh - chủ tịch hội Liên hiệp văn học nghệ thuật An Giang, họa sỹ Quang Vinh - phó chủ tịch hội Liên hiệp văn học nghệ thuật An Giang., tiến sỹ Ngô Quang Láng - phó giám đốc sở văn hóa thể thao và du lich An Giang. Đơn vị đăng cai là huyện An Phú cũng cử đại diện đến dự buổi tổng kết trại cùng với hơn ba mươi nhạc sỹ của phân hội Âm nhạc An Giang.

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

Chút ưu tư với Đạo Đức học sinh


Học sinh trường THCS Cái Dầu-Châu Phú-An Giang
     Tháng mười một ồn ào với ngày nhà giáo Việt Nam rồi cũng qua. Những người thầy mỗi năm lại được xã hội tôn vinh về những đóng góp cho công cuộc giáo dục và đào tạo của nước nhà. Dĩ nhiên đó là vinh dự cho những người làm thầy khi được xã hội trân trọng công việc của mình. Nhưng có lẽ sự đền đáp tốt nhất mà các thầy cô giáo mong mỏi chính là sự hoàn thiện về năng lực và nhân cách của học trò mình, các em  vào đời thực hiện tốt những nhiệm vụ mà xã hội giao phó, là những công dân có đạo đức, được xã hội trân trọng và là rường cột của nước nhà, chứ không phải là những món quà hay phong bì nặng nhẹ. Có như thế người thầy mới thấy mình làm tròn sứ mệnh mà cả dân tộc, cả xã hội giao phó. Thế nhưng với thực trạng về đạo đức học sinh đang diễn ra trong khắp các trường phổ thông trên phạm vi cả nước, có lẽ không một người thầy nào có thể an lòng nói rằng mình đã hoàn thành phần việc "trồng người".  

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Cổ tích của mẹ


Mẹ kể rằng
Ngày xửa, ngày xưa...
Thuở hạt gạo tìm về chái bếp.
Đất nước thái hòa, vua hiền tôi sáng.
nguồn internet
Vang khúc hoan ca, ấm áp tình người.

Những trưa hè cùng mẹ rong chơi.
Yên bình vùng cổ tích.
Hoàng tử ngủ quên giữa vườn thượng uyển.
Mẹ cười hiền từ.
Ấm áp miền quê.

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

Khói chiều đồng nước

An Giang mùa lũ - Ảnh Internet
Tháng chín.
Ngẩn ngơ cơn lũ
Mẹ thở dài.
Khói bếp chiều cay mắt.
Mùa trôi theo dòng nước vô tình.

Tháng chín.
Con cá rô trở lại dòng sông.
Cà na rụng đầy.
Xao xuyến.
Xuồng câu đâu còn đêm về bến.
Con nước lên mẹ vẫn chong đèn.

Phép màu nào cho đôi tay mẹ.
Chắc chiu cùng đất
Tháng năm.
Run rẩy lúa non chưa kịp mang giọt sữa.
Chấp chới đồng sâu.
Bông súng trắng chơi vơi.

Câu hát xưa ai lấy chồng xa.
Bờ điên điển buồn trông nước chảy.
Cô gái xóm trên áo hoa ngày lũ.
Câu ca dao rơi giữa cánh đồng.

Mẹ một đời qua bao mùa lũ.
Thời con gái theo chồng bủa lưới đồng sâu.
Leo lét đèn dầu.
Xuồng câu dập dềnh sóng nước
Đói no, buồn vui
Con nước lớn  ròng.

Lũ vẫn như xưa
Mẹ giờ phất phơ tóc trắng
Tím bầm gót chân,
Ngày tháng lo toan.
Nước đêm.
Chập chờn giấc ngủ.
Mơ cánh cò lồng lộng phủ đời con.

Tháng chín.
Lục bình trôi ra biển.
Nước cầm đồng.
Mùa theo sóng mênh mông.
Một đời đi qua bao mùa lũ.
Con nước về.
Mắt mẹ vẫn cay.



Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011

Chiều say

Chiều say.
Trong mắt bạn-Sơn dầu của Lê Thủy
Nắng chập chờn nhảy múa.
Lối nhỏ chông chênh.
Hư ảo, thấp cao.
Ngày chậm qua, mờ mịt nẻo đi.
Chiều rơi xuống, thì thầm lời mộ địa.

Chiều nay ta say
Bồng bềnh.
Ngỡ như mây. Liêu xiêu góc phố.
Bao nhiêu ly, đong những nỗi lòng.
Ngày cũ mong manh
Bến bờ trôi nổi.
Chênh vênh ước mơ.
Vời vợi những đam mê.

Có bao giờ em say.
Lang thang tìm tháng năm thơ dại.
Hình hài xưa,
Bàng bạc lối xưa.
Có bao giờ quắt quay giữa cơn mộng thực.
Chợt bàng hoàng.
Say tỉnh cũng phù hoa.

Chiều nay say.
Trôi như dòng sông.
Phiêu lãng.
Bờ xa.
Nghe chừng tháng rộng ngày dài.
Ta say rượu.
Chiều say nhân thế.
Ta với chiều chếnh choáng nỗi riêng tư.

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011

Những chiếc cầu dây,

Cầu dây xã Bình Chánh-Châu Phú An Giang
Chiều trên cây cầu dây,
Nắng vàng. 
Lục bình lãng đãng.
Khăn quàng bay,
Trường mới khang trang.
Lúa xanh đồng,  lao xao cò trắng
Bóng em qua cầu, đường mới.
Chiều nghiêng.

Ở nơi má sinh em,
Ngày xưa.
Gập ghềnh cây cầu khỉ.
Thân phận nổi trôi, đồng nước mênh mông.
Chấp chới những mảnh đời.
Ước mơ  theo con nước lũ.
Đất thở dài, mắt mẹ mờ sương.

Bao nhiêu lần bông điên điên trổ vàng.
Làng quê bao năm thay da đổi thịt.
Điện về, sáng bao cuộc đời tăm tối.
Sáng những ước mơ.
Ấm áp tình người.

Đã không còn cầu tre lắc lẽo.
Lời ru xưa,
Gập ghềnh nẻo sang sông.
Cầu mới con qua.
Bao lối đời rộng mở.
Đất nở hoa, vang tiếng trẻ học vần.

Chiều quê bình yên.
Chợt nghe tiếng đàn ai xao xuyến.
Khúc Lưu thủy trường lắng đọng giữa dòng trôi.
Em qua cầu
Bâng khuâng gió hát..
Tôi ngẩn ngơ,
Cầu dây nắng mênh mang.

Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2011

Tản mạn ngày lũ


An Giang dầm mình chống lũ

Mấy hôm nay các tỉnh đầu nguồn sông Cửu Long dầm mình trong lũ. Cơn lũ tiếp tục gây thiệt hại nặng  chủ yếu ở các huyện đầu nguồn lũ An Phú, Tân Châu, Phú Tân, Châu Thành, Long Xuyên. Lũ  đã làm 4 người chết, sạt lở 12.907 m2đất bờ sông; 3.471 căn nhà bị ngập; 651 căn xiêu vẹo; 344 ha lúa và hoa màu vụ 3 đang bị ngập và gặt ép; mất trắng 3.535 ha. Lũ còn làm ngập 120 ao cá và 136 km đường giao thông bị ngập, sạt bờ. Tỉnh kịp thời trích ngân sách 46 tỷ đồng chi phí gia cố đê, nhưng do cường suất lũ mạnh đã làm phát sinh 254 km đê bị vỡ, tập trung nhiều nhất là huyện Châu Phú, Châu Thành, Tịnh Biên….
Rất nhiều tuyến đê xung yếu bị vỡ, gây thiệt hại nặng nề cho bà con nông dân.  Anh bạn tôi thấy người ta đầu tư vụ ba kiếm ăn được, năm nay cũng nhảy vào đồng Ô Long Vĩ thuê sáu công đất đầu tư trồng lúa, tưởng có cái ăn, ai dè vỡ đê đành chịu mất trắng.Chưa tính hết thiệt hại mấy hôm nay là bao nhiêu, nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều người lâm vào cảnh nợ nần, thiếu thốn. Ruộng đồng, vườn cây, ao cá…bổng chốc chìm sâu trong cơn lũ. Bao nhiêu công sức, bao nhiêu mồ hôi và tiền của đổ ra giờ mất tăm trong làn nước trắng xóa. Bao nhiêu cố gắng để cứu lấy những con đê. Những đơn vị bộ đội, Đoàn thanh niên… không quản ngại gian khó, trực chiến suốt hai tư giờ để đối phó với lũ. Nhưng trước cơn lũ hung hãn và lên nhanh, rất nhiều những con đê bao lần lượt vỡ, bất chấp mọi cố gắng chống chọi của những chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết. Giá như những con đê được gia cố, tôn cao vượt đỉnh lũ thì giờ đâu phải vất vả mà vẫn mất trắng thế kia. Người miền Tây bao đời nay đã quen với cơn lũ hàng năm. Cứ đến hẹn lại lên, năm nào cũng thế, chỉ là lớn nhỏ khác nhau nên chẳng có gì phải bất ngờ. Mức lũ năm nay sẽ cao đã được dự báo từ mấy tháng trước. Nếu chúng ta có chuẩn bị, gia cố chắc chắn những con đê đủ sức chống chọi với mức nước đã được dự báo thì giờ đâu phải nhận những hậu quả nặng nề như thế.  Phòng bệnh bao giờ cũng tốt hơn là phải chửa bệnh.Chuyện đã rồi, cũng chỉ là rút kinh nghiệm. Ai sẽ chịu trách nhiệm cho những mất mát mà bà con nông dân phải gánh chịu.
Lũ lớn về gây nhiều thiệt hại nhưng cũng mang lại cho ruộng đồng một nguồn lợi thủy sản khá lớn. Ông Tư, người làm nghề đan lọp lươn ở Châu Thành cho biết đây là năm ông làm nhiều nhất trong hơn hai mươi năm làm nghề này (TH AG). Cá tôm mùa nước nổi là một tặng vật mà thiên nhiên đã hào phóng ban tặng cho miền Tây. Những con cá mẹ từ đầu nguồn xuôi dòng Cửu Long, rồi lên đồng đẻ và nuôi con. Nước không lên đồng được, những con cá vừa mới sinh không có chỗ trú thân đành trôi ra biển. Cùng với cá tôm, những nguồn lợi thiên nhiên do mùa lũ mang lại cũng dần dần cạn kiệt. Những thứ tưởng chừng như quen thuộc, gần gủi với người nông dân, bỗng chốc trở thành đặc sản , chễm chệ trong các nhà hàng sang trọng. Những thứ hôm qua người nông dân tiện hái về để cải thiện bữa ăn sau giờ làm đồng, giờ lại phải chắc lưỡi thèm thuồng. Ngày tôi còn nhỏ, dịp cá ra ( Cá sau khi sinh trưởng trên đồng trong mùa lũ, tập trung đổ ra sông trong mấy ngày. Nông dân gọi là cá ra), bọn nhóc chúng tôi với những chiếc vợt, chiếc rổ đơn giản cũng có thể  kiếm được rất nhiều cá. Nhất là cá Linh. Thật ra những ngày cá ra sông, chủ yếu là cá Linh với những đàn cá khổng lồ.. Gặp những đàn cá lớn chủ vó gạt phải tháo đáy lưới, thả bớt cá lại sông vì không thể kéo gạt được một số lượng cá lớn đến thế. Mắm và nước mắm cá linh từ lâu đã là thứ đặc sản nổi tiếng của miền Tây nước nổi. Cá Linh nướng, cá Linh chiên giòn, cá Linh nấu canh chua, cá Linh kho mắm….Chỉ con cá Linh thôi, đã có biết bao món ăn dân dã hết sức độc đáo.
Lũ ở miền Tây chỉ là nước nổi theo định kỳ. Con nước ngày hai buổi cứ lớn ròng và nước cũng từ từ dâng lên. Nước nổi ở miền Tây chưa bao giờ hung hãn, bất ngờ cuốn trôi mọi thứ như lũ quét ở miền Trung. Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại ngày nay, ta hoàn toàn có thể dự đoán trước diễn tiến của thời thiết để có những quy hoạch dài hạn vừa đãm bảo vòng quay của đất mà vẫn giữ được nguồn lợi thủy sản và cũng đãm bảo tận dụng được lượng phù sa hàng năm từ thượng nguồn đổ xuống. Nước nổi là một đặc tính đã tự bao đời gắn bó với vùng đất này. Nó đâu phải là một thứ thiên tai gây những hậu quả nghiêm trọng nếu như ta có những quy hoạch, tính toán hợp lý. Đã đến lúc chúng ta nghĩ đến việc sống chung, hòa mình với lũ thay vì phải  chống lũ. Có lẽ các nhà khoa học cũng đã sẵn sàng vào cuộc. 





    
          Nước lên nhanh thật ! Sáng ra thức giấc, nước đã ngập đầy nhà. Mai mà chiều hôm qua đã kịp kê kích đồ đạc. Cả xóm giờ chỉ còn có nhà tôi chưa nâng nền nên mới phải ngập nước.Thế cũng hay. Con rạch Voi sau nhà tôi đi bị lấp đi nhiều năm rồi nên hầu như mấy năm nay tôi không cảm nhận được mùa nước nổi lên xuống thế nào. Năm nay nước lên cao vượt cả đỉnh lũ 2000. Cánh đồng nhỏ sau nhà tôi nước ngập mênh mông, nhưng bây giờ nó không còn là nơi để chúng tôi khám phá trong mùa lũ nữa rồi. Cũng chẳng còn chuột, rắn để mà đi săn. Mấy hôm nay bão liên tiếp, nên nước lại càng lên nhanh. Đứng phía sau nhà nhìn cảnh nước ngập khắp mọi nơi, tự dưng lại có cảm giác con rạch vẫn đang chảy ở phía dưới mặt nước. Mùa lũ ở Miền Tây luôn là mùa mà tôi thích nhất trong năm. Tuổi thơ tôi lớn lên cùng với những mùa nước nổi tràn đồng. Làm sao quên được những buổi bơi xuồng giữa đám điên điển mênh mông đang kỳ ra hoa vàng rực cả góc trời. Những kỷ niệm thi vị của tuổi thơ hầu như gắn liền với mùa nước nổi. Con rạch Voi sau nhà hiền hòa thơ mộng. Bỗng một sáng dậy, nước cuộn trào phù sa đỏ quạch, rồi tràn ra cả hai bên bờ để lên ruộng đồng. Cả một hệ sinh thái mùa nước nổi bỗng chốc chuyển mình, mang lại cho đồng nước một sức sống mãnh liệt. Con nước bồi đắp bao nhiêu phù sa, thanh tẩy cho cả một vùng đồng bằng châu thổ rộng lớn. Thiên nhiên đã hào phóng ban tặng cho miền Tây một mùa nước nổi với bao nhiêu là  nguồn lợi mà nó mang lại. Tại sao chúng ta cứ phải đẩy chúng về phía biển đông để rồi phải gánh chịu bao nhiêu hậu quả mà nó gây ra. Người dân thâm canh vụ ba, có nghĩa họ đã tin tưởng vào chủ trương của chính quyền. Họ đã đặt niềm tin vào chính quyền chứ không còn phó thác cho sự may rủi của thiên nhiên. Những mất mát do lũ mấy hôm nay ai sẽ chịu trách nhiệm.Vẫn còn một con nước tháng chín, không biết rồi còn ngập đến đâu nữa.

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Ngày mai...

Có thể...
Ngày mai...
Những cánh hoa héo úa.
Nhựa sống cạn khô
Khúc giao mùa rơi vào tĩnh lặng.
Ừ dẫu thế !
Hương lan chiều  nay vẫn ngát,
Vườn nhà em vừa nhú một chồi non.

Có thể ngày mai....
Tình yêu chỉ là trò cợt nhả
Chẳng có buổi bình minh.
Và lũ chim không còn đi truyền lời sấm.
À thế...!
Cạn chung say với đất.
Chén rượu chiều nay vẫn ấm tình người

Có thể ngày mai những nỗi đau còn đó.
Đừng đánh rơi, dù chỉ chút niềm tin
Ngày dẫu buồn tênh,
Bình minh vẫn nguyên ước vọng.
Ta có hôm nay để yêu những cuộc đời.

Có thể ngày mai... chỉ là cơn mơ
Vụn vỡ tiếng cười.
Vụn vỡ những mãnh đời.
Cuối trời thinh lặng.
Dẫu mai anh và em chỉ là hạt bụi.
Ta lại rong chơi giữa cõi vĩnh hằng.

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

Năm tháng của tôi (trích)


Quân tình nguyện Việt Nam tiến vào Phnôm-Pênh
 



   Với tôi chiến tranh đã thật sự chấm dứt từ một ngày nắng tháng 3/1989, khi mà đoàn xe tiền trạm của Sư đoàn 339 đi qua cửa khẩu Tịnh Biên về Việt Nam chuẩn bị căn cứ cho toàn sư đoàn rút quân về nước sau 10 năm làm nhiệm vụ quốc tế trên đất nước Campuchia. Thế nhưng ký ức về những tháng ngày ấy vẫn luôn mới nguyên dù đã hơn hai mươi năm. Tôi không biết cái gọi là hội chứng Việt Nam mà những người lính Mỹ mắc phải khi tham chiến ở Việt Nam nó như thế nào, còn với riêng tôi những tháng ngày làm người lính tình nguyệnCampuchia đã để lại những ký ức khó phai nhòa. Chiến tranh, cho dù ở dưới bất kỳ danh nghĩa nào cũng tàn bạo như nhau, cũng để lại những vết thương không chỉ trên da thịt mà nó còn làm rạn nứt những tâm hồn, để lại những nỗi đau mà cả một đời người không gì có thể hàn gắn lại được. Tôi chưa bao giờ tự hào với hình ảnh mình là một chiến binh, chỉ vì đơn giản tôi không thích chiến tranh. Tại sao phải bắn giết nhau ? Chắc chắn trong mỗi chúng ta cũng đã có câu trả lời cho những cuộc chiến tranh tự cổ chí kim.

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

Thơ viết cho riêng ta.

Giấc mơ xa-Sơn dầu của Lê Thủy
Hiên nhà  lung linh
Một nụ hoa vừa nở.
Ô cửa nhỏ mở toang, những con nắng tò mò tinh nghịch.
Mùa xuân ngập ngừng.
Khẽ chạm vào đánh thức những tàn phai.

Mùa xuân bao năm đi qua hiên nhà.
Cửa im ỉm khóa.
Không có tiếng chim.
Giấc ngủ đầy mộng mị
Gối chăn hững hờ trò chơi hạnh phúc.
Ước mơ cuộc đời vuột mất vòng tay.

Những mùa xuân vội qua.
Lũ chim én vô tình.
Nhặt những giọt sầu rơi trên mái.
Nhặt lấy mảnh tình, nát tan giông bão,
Bởi niềm đau đời đã giết chết hoài mong.

Những ngày thu hững hờ,
Khát vọng lãng quên.
Lầm lủi đi về,  lầm lủi những cơn say trống vắng. 
Chôn dấu niềm riêng, ngủ vùi năm tháng.
Đợi tàn phai ru giấc phiêu bồng.

Có bao nhiêu mười năm,
Bao nhiêu lần vấp ngã (*).
Trốn giữa cõi riêng, tiếng thở dài buốt giá.
Nhen lại chút mong manh hy vọng
Hỏi cuộc đời sao nhiều những nỗi đau.

Một nụ hoa vừa nở.
Khơi dậy ước mơ tưởng chừng lịm chết.
Những linh hồn tỉnh thức.
Góp nhặt mảnh vỡ thời gian.
Nỗi buồn ngập ngừng tung cánh ,
Nắng cũng ngập ngừng tỉnh thức giấc mơ đời..


-----------------------------------------------
(*)-Ý thơ Lê Thanh My.

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

Nhân thế 2

Loanh quanh...
Những vòng tròn không khép kín
Ngược xuôi ngày tháng mênh mang.
Về đâu đường trần vạn nẻo !
Quá khứ-Sơn dầu của Lê Thủy
Biết đâu là chốn bình yên ?!

Nợ cuộc đời bao nhiêu gánh
Sao vẫn cắm cúi oằn vai.
Dừng chân hao gầy ngày tháng
Bao lâu hết đoạn đường trần ?

Đúng sai trò chơi sấp ngửa
Trắng đen chập choạng kiếp người.
Biết sao thành nhân trọn đạo
Biết đâu lối thẳng đường ngay.

Giữa đời ai quen ai lạ.
Thế nhân mưa nắng biết chừng.
Ai người tri âm tấc dạ
Ai người bạc trắng lòng vôi !

Nẻo đi lối về chẳng thấy,
Nghe chừng mệt rã đôi chân.
Mãi mê một đời với bóng,
Loay hoay ngày tháng mịt mờ


Cũng đành đưa chân một kiếp.
Nương theo ngọn sóng nổi trôi.
Buông tay tháng ngày dong ruổi.
Thảnh thơi giữa chốn vô thường.

9.2011

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Nhân thế

Diện kiến cuộc đời đã mang tiếng khóc.
Phải chăng niềm đau tự thuở phôi mầm.

Luân hồi-Tranh sơn dầu của Lê Thủy
Nhân sinh ơi,
Phù du nhân thế.
Khởi đầu nơi đâu sao vương nợ trần ai.

Sao không làm mây rong chơi.
Làm ánh chiều tà.
Hư không tĩnh mịch.
Hẹn hò chi, hồn xác kết thành nhân.
Ta đã là ai ?
Và ta sẽ là ai.
Mộng, thực cũng chỉ là sương khói,

Bao mảnh đời riêng.
Mênh mông trần thế.
Định mệnh ư ?
Những thân phận con người !
Tội nghiệt vương mang, nhân nào cho quả,
Phút chào đời đã tức tưởi niềm riêng.

Một kiếp người,
Một kiếp hoa.
Khác chi nhau nỗi niềm nhân thế.
Nắng sớm mưa chiều, ấm lạnh biết chừng đâu ?
Ở cuối đường tàn cơn mộng ảo.
Được mất hơn thua,
Phù phiếm trò đời.


Chuyến xe một chiều
Không có miền đất hứa
Chẳng có lộ trình cho khách hành hương.
Mưa ướt đường trơn, sông sâu khúc khuỷu.
Ga cuối cùng.
Rồi biết về đâu ? !

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Giáo viên không được để râu ?

        Chiều nay tôi được chi bộ nhà trường thông báo dự buổi sinh hoạt đột xuất để làm lễ kết nạp đảng viên mới. Buổi lễ diễn ra với đầy đủ các nghi thức long trọng và trong sự hân hoan chào đón một thành viên của trường vừa được đứng vào hàng ngủ của những đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam. Kể từ hôm nay chi bộ nhà trường sẽ tăng thêm sức mạnh lãnh đạo, tạo được sức bật mới đưa nhà trường phát triển đi lên không ngừng. Đồng chí Hiệu trưởng kiêm Bí thư chi bộ nhà trường tuyên bố bế mạc buổi lễ kết nạp sau khi đã phát biểu huấn thị về những điều mà một đảng viên mới cần biết. Rồi ông quay xuống nhìn tôi chuyển chủ đề : -Còn một vấn đề xin được đóng góp với đồng chí Hoàng Nam, đề nghị đ/c xem lại việc để râu - ông có vẽ khó diễn đạt. Đại để ông nói hình ảnh tôi để râu không quen mắt với mọi người, mấy anh ở trên góp ý tôi nên cạo bỏ đi.
            Trời đất ! Râu, tóc, mặt, mũi là chuyện trời sinh. Nó là thứ hết sức riêng tư mà mỗi người đã được tạo hóa ban cho. Xấu hay đẹp mỗi người chúng ta cũng phải đồng hành cùng nó cả đời mà. Chưa có một quy định hay văn bản nào nói là giáo viên hay đảng viên không được để râu. Để râu hay không là tự do cá nhân của mỗi người, nó không xâm phạm đến quyền lợi của ai, cũng không làm ảnh hưởng thuần phong mỹ tục, hay làm xấu đi hình ảnh của người thầy,. Vậy tại sao tôi lại không có một chút quyền tự do của cá nhân mình. Tự dưng tôi cảm thấy bực cho cái sự mọc râu của mình. Nhưng dẫu sao cũng phải được phát biểu cho đỡ cái cơn bực: -Kính thưa các đồng chí, tôi nghĩ chuyện để râu hay không để râu là tự do cá nhân của tôi. Chẳng lẽ tôi để râu thì nhân cách của tôi không tốt hay sao, hay tôi có râu thì sẽ ảnh hưởng đến chuyên môn của nhà trường. Tôi nghĩ trong vấn đề này tôi cũng có một chút quyền của cá nhân mình. Tôi là một giáo viên âm nhạc, tôi cũng tự ý thức vấn đề thẫm mỹ. Chẳng lẽ tôi không còn được chút riêng tư nào sao. Còn một điều tôi cũng xin các đồng chí hiểu dùm tôi, nếu muốn sạch sẽ mỗi sáng tôi phải mất mười lăm phút để cạo bộ râu. Và một điều khó chịu nhất là những vết sẹo cứ tăng dần theo năm tháng sau mỗi lần cạo râu. Có rất nhiều buổi sáng tôi đi làm với cái cằm rướm máu. Nỗi khổ này tôi đã phải chịu lâu quá rồi. Đã nữa đời người chẳng lẽ đến quyền được để râu cũng không có sao?
             Đồng chí Bí thư chi bộ nói rằng ông không nói tôi để râu là không có nhân cách, ông chỉ truyền đạt lại ý kiến của mấy anh ở trên, đại để là tôi phải cạo bộ râu. Ông nói thông báo với tôi được chuyện này ông thấy nhẹ người. Chi bộ giải tán để đi liên hoan mừng đảng viên mới (Cái này hùn tiền, chung vui) sau khi không có ai phát biểu gì thêm.
              Tôi không biết mấy anh ở trên là người của ngành Giáo Dục hay của Đảng ủy. Nhưng dù là anh nào thì việc tôi có để râu hay không đâu cần phải phụ thuộc vào việc thích hay không thích của người khác. Mai mốt có anh nào không thích cái đầu hói của tôi, tôi lại phải đi cấy tóc nữa sao. Điều 71 Hiến Pháp nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ghi rõ : " Công dân có quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được pháp luật bảo hộ về tính mạng, sức khỏe, danh dự và nhân phẩm." Chẳng lẽ râu không phải là một phần thân thể sao ?
              Gia đình tôi thì khuyên tôi nên chấp nhận chuyện rướm máu mỗi sáng để cho mọi sự được yên bình, dẫu gì thì tôi cũng đã quen mười mấy năm nay rồi. Tuy nhiên, nhớ lại chuyện mỗi sáng thức dậy phải bận tâm với bộ râu, thật tình tôi thấy ngán quá. Vả lại đây đâu chỉ đơn giản là chuyện mất bộ râu, mà nó còn là chuyện về quyền tự do riêng tư của con người. Có ai giúp dùm tôi một giải pháp không cần phải tốn mười lăm phút, không hề có chuyện rướm máu ở cằm mà râu vẫn không ra được chắc chắn sẽ hậu tạ một chầu bí tỉ.
            
               Sáng nay thức dậy, một người bạn gửi tặng cho hai câu thơ mới "xuất khẩu" :
Giáo viên không được để lông
Thầy Nam lỡ có nên lòng không yên.
Giáo viên không được để râu
Thầy Nam có để nên sầu cả đêm.

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

Tranh đá BẢY NÚI (VTV4)

Xin giới thiệu cùng các bạn phóng sự của Báo Sài Gòn Tiếp thị, được phát trên VTV4.

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011

Nhà không có đàn bà

Nhà không có đàn bà.
Chái bếp bao năm chưa một lần dọn dẹp.
Ba gã đàn ông.
Buổi cơm chiều hiu quạnh.
Chén rượu buồn đắng chát bờ môi.

Ba mươi mùa thu qua cửa.
Trôi xuôi.
Không có những nụ hôn.
Đêm thở dài cùng với bóng.
Người đàn ông già tóc phai bị neo vào ký ức.
Từ độ người đi về phía hư vô.

Nhà không có đàn bà.
Những  gã đàn ông say quắt quay,
Mơ giấc mơ có hương hoa huệ.
Đầu bạc đầu xanh,
Ước mong, nuối tiếc...
Kỷ niệm phai, con sóng  xa bờ.

Nhà không có đàn bà.
Những đứa con trai loay hoay bên triền ký ức
Lóng ngóng tìm.
Chấp chới những cơn mê.
Người tóc trắng đêm đêm đợi sáng
Dấu hài xưa... cánh nhạn cuối chân trời.

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

Giới thiệu Tuyển tập " Thơ tình đồng bằng sông Cửu Long"

 
   


Chiều ngày 23/7/2011, tại nhà hàng khách sạn Hòa Bình, thành phố Long Xuyên, An Giang. Công ty truyền thông Sơn Ca Media kết hợp với nhà xuất bản Trẻ đã tổ chức buổi ra mắt tuyển tập " Thơ tình đồng bằng Sông Cửu Long".
Đến dự buổi ra mắt tập thơ, có ông Nguyễn Văn Chính và các nhà văn, nhà thơ : Đoàn Thạch Biền, Nguyễn Đông Thức đại diện công ty Sơn Ca Media và nhà xuất bản Trẻ, các khách mời là nhà văn nhà thơ TP. Hồ Chí Minh, đại diện các hội Văn học nghệ thuật các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long cùng với gần tám mươi nhà thơ có tác phẩm được chọn vào tuyển tập.   
Nhà thơ Hồ Thanh Điền - phó ban công tác Hội nhà văn Việt Nam tại đồng bằng sông Cửu Long, thay mặt nhà thơ Hữu Thỉnh-chủ tịch Hội Nhà Văn Việt Nam- gửi tặng lẵng hoa và thư chúc mừng đến các bạn văn khu vực đồng bằng sông Cửu Long.
Sau các tập " Thơ tình Sài Gòn, " Thơ tình Hà Nội ", " Thơ tình xứ Huế ", " Thơ tình Cao Nguyên " và " Thơ tình Duyên Hải Miền Trung ", Thơ tình đồng bằng sông Cửu Long là tập thơ thứ sáu do nhà xuất bản Trẻ và công ty truyền thông Sơn ca Media phát hành. Với tám mươi tư tác giả được tuyển chọn, tuyển tập chưa thể nói lên hết hoàn toàn diện mạo của thơ tình đồng bằng sông Cửu long (có rất nhiều nhà thơ do không nắm thông tin nen không gửi bài tham gia). Tuy nhiên nói theo nhà thơ Phạm Sỹ Sáu : đây là tập thơ đa phản ảnh được một không khí hết sức đồng bằng mà ở đó tình yêu được ươm chồi nẩy lộc trong một tình cảm hết sức mộc mạc mà cũng xiết bao chân tình.
Buổi giới thiệu tuyển tập kết thúc trong không khí giao lưu chân tình và gần gủi giữa các bạn văn thành phố Hồ Chí Minh và đồng bằng sông Cửu Long.









Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Khai mạc Trại sáng tác ca khúc và nhạc múa dân tộc Chăm




Sáng ngày 16/7/2011, tại hội trường huyện ủy huyện An Phú-tỉnh An Giang, Hội Âm nhạc An Giang kết hợp cùng Ủy Ban Nhân Dân huyện An Phú đã tổ chức khai mạc Trại sáng tác ca khúc và nhạc múa dân tộc Chăm năm 2011.
Đến dự có Nhà thơ Lê Thanh My-Phó chủ tịch Hội Liên Hiệp VHNT An Giang, Nhạc sỹ Bá Trạng-Chủ tịch Hội Âm nhạc An Giang, Nhạc sỹ Phan Khanh-Hội Âm nhạc TP. HCM, Nhà báo Xuân Sơn-Phó tổng biên tập báo Sóng Nhạc, đại diện chính quyền địa phương, cùng với hơn 30 trại viên đến từ các huyện thị trong tỉnh. Ngoài các nhạc sỹ lớn tuổi đã khẳng định tên tuổi như Dương Anh Chiến, Ngọc Duy, Lâm Thanh Bình...còn lại chủ yếu là lực lượng trẻ, được đào tạo, hứa hẹn trong tương lai có thể kế thừa lớp đàn anh, đóng góp cho sự phát triển của âm nhạc trong tỉnh.
Sau lễ khai mạc, các trại viên chia thành ba nhóm đến các xã trong huyện nơi có đông bào Chăm sinh sống để giao lưu tìm hiểu về đời sống sinh hoạt của bà con. An Phú là một huyện đầu nguồn biên giới của tỉnh An Giang có đông bà con dân tộc Chăm sinh sống. Trại sáng tác ca khúc và nhạc múa dân tộc Chăm là một trong các hoạt động nhằm chuẩn bị cho lễ hội kỷ niệm hai mươi năm ngày tái lập huyện.



Nhạc sỹ Lâm Thanh Bình giới thiệu khái quát về An Phú và dân tộc Chăm An Giang

Nhạc sỹ Bá Trang-chủ tịch phân hội Âm nhạc An Giang


Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011

Bên kia con đường

Em vụt khỏi vòng tay anh.
Bên kia con đường.
Rực nắng.
Ở đây mưa. Dòng sông đầy.
Nước mắt.
Chuyện tình buồn như lá mùa đông.
Xao xác cõi lòng.


Sao vụt khỏi đời nhau.
Lẩn trốn tháng ngày.
Hư ảo.
Mong manh như khói sương chiều..
Tan biến !
Nơi trú thân bình yên vụt mất.
Vụn vỡ thiên đường

Sao đánh mất đời nhau.
Mênh mang mùa thu
Héo hắt.
Khép lại ước vọng ba sinh.
Mộng mị.
Vương miện vàng hóa cành hoa héo..
Hoàng hậu mất ngôi.


Ở giữa dòng sông trôi.
Chia đôi con nước.
Ngã rẽ.  
Phương trời  mờ mịt khói sương.
Ngược xuôi.
Ngày tháng hao gầy, mùa thu qua cửa.
Gậm nhấm niềm riêng....


Bên kia con đường,
Nắng.
Tiếng mưa đêm có nhức cõi lòng.
Thênh thang đời sao không chung lối.
Hoàng hôn buông.
Tiếc nuối...
Tàn phai.

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Bác Hồ và Bác Tôn


Bức chân dung Bác Hồ và Bác Tôn bằng chất liệu đá Gran-nit mình vừa hoàn thành cho huyện ủy Châu Phú 




Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2011

Giọt nước


Giọt nước rơi chạm vào đáy cốc.
Đêm xao xác thở dài.
Thinh lặng.
Những ô cửa xanh.
Thấm vai người tình phụ.
Một giọt nước

Đâu đủ những chua cay,
Sao đã mang mầm đắng.
Khởi nguyên chỉ là chớp lóe.
Bảo biển, mưa sa.
Rơi giọt đầu tiên.


Một giọt nước.
Hòa vào bao nhiêu giọt.
Đời người dâu bể.
Thăng trầm.
Một giọt thôi sôi trào con sóng.
Lênh đênh tháng ngày,
Cơn mộng trùng khơi.


Một giọt ! 
Tràn ly rượu đắng.
Long đong bao nẻo đi về.
Tàn rồi cuộc vui gian dối
Từ buổi mưa nguồn mầm đắng đã gieo.


Ừ chỉ là giọt nước.
Một giọt thôi cũng gói trọn niềm đau.

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

Lời nguyện với quê hương



Tôi đứng lặng im trước những con sóng cồn cào.
Nghe biển thở dài
Đau đáu nỗi đau da thịt.
Từ thuở năm mươi con theo mẹ.
Hoàng Sa - Trường sa là của Việt nam
Sao vẫn chưa toàn vẹn non sông.

Tôi đứng lặng im trước những con sóng cồn cào.
Vang tiếng chèo khua.
Anh linh xưa mở cõi.
Lướt sóng biển đông về nơi mặt trời lên mỗi sáng.
Ngọn giáo, thanh gươm cũng quyết giữ biên thùy.


Tôi thả những vòng hoa vào biển bao la
Gửi trên cánh Hải Âu lời mặc niệm
Hởi những chàng trai với lời quyết tử
Tổ quốc ơi ! dâng cả tuổi  xuân.

Tôi đứng lặng im.
Trước những làng chài lưới câu chưa khô nước biển
Nuốt nổi hận dâng trào
Tay nắm chặt bàn tay.
Quân khát máu, sao nuôi hoài mộng dữ.
Bạch Đằng, Chi Lăng còn đó với sử xanh.

Trường Sa ơi nổi sóng trùng khơi.
Lũ thủy quái, thuồng luồng lại giương nanh, múa vuốt.
Hãy nghe đây,
Bài học ngàn đời cho quân xâm lược.
Xác thây trôi, loang máu biển Đông 

Hãy xiết chặt tay.
Nghe lời hiệu triệu của non sông.
Vung lưỡi gươm thiêng,
Bốn ngàn năm ra trận.
Dẫu không ở tốp đầu xông lên phía trước.
Cũng nguyện đứng trong hàng quân gìn giữ biên cương.


Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011

Bến quê




Bao nhiêu năm xa ngái bến quê
Nước  lớn ròng có còn hai bận.
Chiều cuối thu.
Em ra sông giặt áo.
Tím miền quê, lãng đãng khóm lục bình


Bến sông quê, một thơ dại.
Một tôi ơi !
Con nước bình yên, trò chơi ngày mới lớn. .
Lời ru miên man.
Mái chèo khua. 
Sóng hát.
Nước trôi xa, rưng rức cõi lòng.


Bến sông này mẹ ngồi đợi cha
Chiếc xuồng nhỏ.
Trăng.
Mênh mông đồng nước.
Con cá quẫy đuôi, lời tự tình mộc mạc.
Câu hò phu thê ấm mối tình quê.


Bến quê xưa !
Trường làng, giờ tan lớp.
Trò chơi tuổi thơ, con sóng trưa hè.
Nước đong đầy bao buồn vui.
Mộng.
Sao ngẩn ngơ để mất tuổi nào.


Điên điển vàng.
Chiều rơi giọt nắng.
Ngày im trôi, dòng nước ngược xuôi.
Sông vô tâm.
Bến lạc cuối trời.
Đời xuôi ngược, con đò ngơ ngác.


Phù sa lở bồi.
Nông sâu bao bận.
Con nước phiêu linh muôn nẻo.
Long đong. 
Tháng ngày, đi qua bao bờ bến.
Dòng sông xưa vẫn réo rắt khôn nguôi.


Trăng đồng nước - tranh đá gran-nit


Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Tháng tư



Tháng tư.
Nắng vàng bông hoa dại
Những cơn mưa bất chợt đi về.
Tháng tư bao hẹn hò lỗi nhịp
Em còn ngồi đợi cuối dòng sông ?

Tháng tư
Hai bốn phím thời gian
Giai điệu trầm. Tĩnh lặng
Đàn lạc cung.
Buồn.
Bao nuối tiếc.
Khúc nhac dở dang, ngày xa khuất .
Tiếng ve cuối vườn.
Khắc khoải một vòng tay.

Bao nhiêu lần tháng tư.
Đời phiêu diêu.
Mộng.
Lối cũ chập chờn.
Thoáng áo ai bay.
Ngày xưa ơi, ngây thơ .
Lơ đãng.
Rồi ngập ngừng để mất một bờ vai.

Tháng tư xôn xao ký ức.
Vầng trăng úa màu.
Bàn tay ai còn đợi vòng tay !
Anh lạc  giữa mênh mang tiềm thức.
Nụ cười xưa.
Khung cửa mở nhạt nhòa

Cuối con đường.
Anh đi tìm lại những vần thơ.
Mùa sang.
Ngẩn ngơ cành trinh nữ.
Lối hẹn xưa.
Bờ cỏ mềm. Môi ấm.
Giờ chỉ anh giữa nắng tháng tư.

Nắng tháng tư

Tranh cắt dán đá trang trí




Xin giới thiệu với các bạn bức tranh ghép đã trang trí mình mới hoàn thành. Đây là bức tranh khổ lớn, cắt ghép đá trang trí đầu tiên mà mình thực hiện, mà có lẽ cũng là bức tranh đầu tiên của miền tây được làm theo cách này. Bức tranh lớn có khổ là 4,3 mét x 3,2 mét, nội dung diễn tả cảnh tháp Rùa, hồ Gươm. Bên cạnh bức tranh là một cành đào cách điệu cũng được cắt đá rồi dán ghép lại. Tổng diện tích dán đá là 23m2. Bức tranh này mình làm theo đặt hàng của anh trai một người bạn. Quê anh ấy ở Thoại Sơn - An Giang nhưng có vợ  là người Hà Nội và hiện cũng đang công tác ở Hà Nội. Anh ấy muốn có một góc trời Hà Nội dành cho bà xã mỗi khi về thăm quê An Giang.


 
Nhận lời thực hiện bức tranh mình cũng rất phân vân. Mình chưa từng làm tranh khổ lớn như thế, và lại với một chất liệu hoàn toàn mới. Theo lời anh chàng chủ cửa hàng đá Xuân Sơn-Long Xuyên,  hiện ở An Giang và các tỉnh xung quanh không có thợ, hay nghệ nhân nào thực hiện tranh tường, phù điêu với chất liệu đá trang trí. Ở miền tây hiện nay, tranh tường khổ lớn chủ yếu là tranh đắp nổi bằng ciment.
Bắt tay vào làm mới thấy thật sự khó hơn mình nghĩ. Tất cả các chi tiết của tranh đều được cắt đá ra, ráp lại. Chỉ riêng cành đào, phải cắt mài hơn 250 cánh hoa. Sau khi dán cành hoa xong, lại phải cắt đá để dán phần nền lồng theo những đường nét mà cành và hoa tạo nên. Màu sắc cũng là một vấn đề nan giải. Đá trang trí chỉ có vài ba màu,  kích cở viên đá bằng cở viên gạch. Các chi tiết phải được tính toán trên phác thảo để cắt đá sao cho khớp nhau. Khai thác tính tương phản của màu sắc để tạo hiệu quả thị giác.
Trong quá trình thi công mình cũng rất hồi hộp, không biết những tính toán của mình có cho ra kết quả như mong muốn không. Mình cũng chưa vừa ý lắm với nhóm thợ thực hiện. Họ cũng lần đầu làm công việc cắt dán đá phức tạp thế này nên không tránh khỏi khó khăn. Cũng mừng là họ cũng nhiệt tâm. Cuối cùng thì sau một tháng vừa tính toán, thiết kế vừa thi công, bức tranh hồ Gươm và công trình phụ cành đào cũng hoàn thành. Mình không biết nó đạt chất lượng đến đâu, nhưng có lẽ mình cũng đã diễn tả được cái khung cảnh mà bức tranh miêu tả. Diễn tả mặt nước với những mảng khối thật sự khó, và mình chỉ có thể làm đến thế.
Hy vọng sau bức tranh này, mình sẽ lại còn có dịp để nhận thực hiện những bức tranh tường lớn như thế.

À gửi kèm theo đây một quảng cáo : Nhận làm tranh tường khổ lớn bằng chất liệu đá trang trí.