Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Ngày mai...

Có thể...
Ngày mai...
Những cánh hoa héo úa.
Nhựa sống cạn khô
Khúc giao mùa rơi vào tĩnh lặng.
Ừ dẫu thế !
Hương lan chiều  nay vẫn ngát,
Vườn nhà em vừa nhú một chồi non.

Có thể ngày mai....
Tình yêu chỉ là trò cợt nhả
Chẳng có buổi bình minh.
Và lũ chim không còn đi truyền lời sấm.
À thế...!
Cạn chung say với đất.
Chén rượu chiều nay vẫn ấm tình người

Có thể ngày mai những nỗi đau còn đó.
Đừng đánh rơi, dù chỉ chút niềm tin
Ngày dẫu buồn tênh,
Bình minh vẫn nguyên ước vọng.
Ta có hôm nay để yêu những cuộc đời.

Có thể ngày mai... chỉ là cơn mơ
Vụn vỡ tiếng cười.
Vụn vỡ những mãnh đời.
Cuối trời thinh lặng.
Dẫu mai anh và em chỉ là hạt bụi.
Ta lại rong chơi giữa cõi vĩnh hằng.

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

Năm tháng của tôi (trích)


Quân tình nguyện Việt Nam tiến vào Phnôm-Pênh
 



   Với tôi chiến tranh đã thật sự chấm dứt từ một ngày nắng tháng 3/1989, khi mà đoàn xe tiền trạm của Sư đoàn 339 đi qua cửa khẩu Tịnh Biên về Việt Nam chuẩn bị căn cứ cho toàn sư đoàn rút quân về nước sau 10 năm làm nhiệm vụ quốc tế trên đất nước Campuchia. Thế nhưng ký ức về những tháng ngày ấy vẫn luôn mới nguyên dù đã hơn hai mươi năm. Tôi không biết cái gọi là hội chứng Việt Nam mà những người lính Mỹ mắc phải khi tham chiến ở Việt Nam nó như thế nào, còn với riêng tôi những tháng ngày làm người lính tình nguyệnCampuchia đã để lại những ký ức khó phai nhòa. Chiến tranh, cho dù ở dưới bất kỳ danh nghĩa nào cũng tàn bạo như nhau, cũng để lại những vết thương không chỉ trên da thịt mà nó còn làm rạn nứt những tâm hồn, để lại những nỗi đau mà cả một đời người không gì có thể hàn gắn lại được. Tôi chưa bao giờ tự hào với hình ảnh mình là một chiến binh, chỉ vì đơn giản tôi không thích chiến tranh. Tại sao phải bắn giết nhau ? Chắc chắn trong mỗi chúng ta cũng đã có câu trả lời cho những cuộc chiến tranh tự cổ chí kim.

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

Thơ viết cho riêng ta.

Giấc mơ xa-Sơn dầu của Lê Thủy
Hiên nhà  lung linh
Một nụ hoa vừa nở.
Ô cửa nhỏ mở toang, những con nắng tò mò tinh nghịch.
Mùa xuân ngập ngừng.
Khẽ chạm vào đánh thức những tàn phai.

Mùa xuân bao năm đi qua hiên nhà.
Cửa im ỉm khóa.
Không có tiếng chim.
Giấc ngủ đầy mộng mị
Gối chăn hững hờ trò chơi hạnh phúc.
Ước mơ cuộc đời vuột mất vòng tay.

Những mùa xuân vội qua.
Lũ chim én vô tình.
Nhặt những giọt sầu rơi trên mái.
Nhặt lấy mảnh tình, nát tan giông bão,
Bởi niềm đau đời đã giết chết hoài mong.

Những ngày thu hững hờ,
Khát vọng lãng quên.
Lầm lủi đi về,  lầm lủi những cơn say trống vắng. 
Chôn dấu niềm riêng, ngủ vùi năm tháng.
Đợi tàn phai ru giấc phiêu bồng.

Có bao nhiêu mười năm,
Bao nhiêu lần vấp ngã (*).
Trốn giữa cõi riêng, tiếng thở dài buốt giá.
Nhen lại chút mong manh hy vọng
Hỏi cuộc đời sao nhiều những nỗi đau.

Một nụ hoa vừa nở.
Khơi dậy ước mơ tưởng chừng lịm chết.
Những linh hồn tỉnh thức.
Góp nhặt mảnh vỡ thời gian.
Nỗi buồn ngập ngừng tung cánh ,
Nắng cũng ngập ngừng tỉnh thức giấc mơ đời..


-----------------------------------------------
(*)-Ý thơ Lê Thanh My.

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

Nhân thế 2

Loanh quanh...
Những vòng tròn không khép kín
Ngược xuôi ngày tháng mênh mang.
Về đâu đường trần vạn nẻo !
Quá khứ-Sơn dầu của Lê Thủy
Biết đâu là chốn bình yên ?!

Nợ cuộc đời bao nhiêu gánh
Sao vẫn cắm cúi oằn vai.
Dừng chân hao gầy ngày tháng
Bao lâu hết đoạn đường trần ?

Đúng sai trò chơi sấp ngửa
Trắng đen chập choạng kiếp người.
Biết sao thành nhân trọn đạo
Biết đâu lối thẳng đường ngay.

Giữa đời ai quen ai lạ.
Thế nhân mưa nắng biết chừng.
Ai người tri âm tấc dạ
Ai người bạc trắng lòng vôi !

Nẻo đi lối về chẳng thấy,
Nghe chừng mệt rã đôi chân.
Mãi mê một đời với bóng,
Loay hoay ngày tháng mịt mờ


Cũng đành đưa chân một kiếp.
Nương theo ngọn sóng nổi trôi.
Buông tay tháng ngày dong ruổi.
Thảnh thơi giữa chốn vô thường.

9.2011