Thứ Tư, 27 tháng 6, 2018

Những chiếc vỏ đạn

Những chiếc vỏ đạn
rơi trong chiều quê
xé rách làn khói bếp
thằng bé giật mình nghiến vú mẹ
nhưng nỗi đau không từ những dấu răng.
 
Những chiếc vỏ đạn
rơi trên phố
chẳng có leng keng
chỉ ầm ào tiếng thét
không ai đi tìm tự do cho tiếng súng
l phải như chiếc bóng dưới ngọn đèn đường.

Chinh chiến đã qua mùa
Sao giấc ngủ vẫn chưa ngọt ngào cơn mộng
Những chiếc vỏ đạn ánh màu đồng
nhưng không ngân lên tiếng chuông trầm mặc.

Và khi những chiếc vỏ đạn rơi
ngôn từ trở nên bất lực.

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2018

Phải chi mình ngu ngơ





Phải chi mình ngu ngơ
để chẳng cần biết rằng nắng hay mưa, trưa hay sớm
không có những nỗi lo
và chẳng bận tâm cho những bon chen vô nghĩa
ngày cứ bình yên trôi!

Phải chi mình ngu ngơ
để không nhớ rằng đã cuối xuân hay đầu hạ
nụ hoa cuối vườn có nở trong chiều
mặc con ve sầu nỉ non lời than cho bao ước muốn
gió cuốn đi lời hứa cùng em.

Phải chi mình ngu ngơ
để thảnh thơi khóc cười
bước qua bóng mình giữa đêm mộng mị.
để chẳng biết bắt đầu cũng chẳng hay kết thúc
Không nhớ mùa thu thêm bao nhiêu những tàn phai.

Phải chi mình ngu ngơ
để những cơn say chỉ là mưa qua lối nhỏ
chẳng ướt gót chân ai
chẳng làm ray rức những khởi đầu
và khi ta ngu ngơ Thượng đế cũng sẽ mĩm cười
buông lời tha thứ.

Phải chi mình ngu ngơ
!




Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2018

Tôi đã thấy

Sài Gòn Chủ nhật 10-6-2018

Tôi đã thấy
Trong một ngày 
Nước non sôi sục
Hàng triệu trái tim chung giọt máu đào
Như Phù Đổng vươn vai thức dậy
Cùng đứng lên đòi quyền sống tự do.

Tôi đã thấy
Và tin 
Dân tộc tôi đã lớn
Cả non sông cuồn cuộn sóng trào  
Hàng triệu cánh tay
Hàng triệu những bàn chân
Việt Nam ơi! Cùng về một hướng.

Tôi đã thấy  
Đất nước tôi một ngày tháng sáu
Từ Bắc đến Nam
Tiếng hát rền vang
Lời hát tôi không đơn độc đêm dài 
Giai điệu tôi đã thành bè trong hợp xướng.

Tôi đã khóc trong một ngày đầy nắng
Những hàng người thấp thoáng bóng tiền nhân.
Những phụ nữ
Những cụ già 
Và cả người mẹ trẻ bế con
Tìm chân lý
Xóa nỗi đau uất nghẹn.

Hơn bảy mươi năm
Thời gian bằng một đời người 
Cam chịu!
Mất tự do trên chính quê hương
Mất biển, mất rừng
Mất từng tất đất cha ông
Oặn thắt long dân
Lung lay cơ đồ tổ tiên gầy dựng.

Và hôm nay
Tôi đã thấy ngút trời hào khí
Ở phía trước lời hô có thể chưa bừng ánh mây hồng
Nhưng đã có một khởi đầu
Đã thấp thoáng bóng tương lai.
Việt nam ơi! Chứa chan bao hy vọng. 


Tôi đã thấy
Trong một ngày đất nước tôi đầy nắng
Xin cảm ơn!
Tổ quốc tôi ơi!