Thứ Tư, 7 tháng 1, 2009

Người ta sống bằng gì ?

Có ai trong chúng ta không biết người ta sống bằng gì, tự nhiên lấy câu đó làm cái tít có vẻ ngô nghê quá. Nhưng sự thật tôi đang tự hỏi người ta có biết chúng tôi sống bằng gì hay không ? Hôm nay đã là 7 của tháng giêng 2009 rồi, vậy mà có đến mười mấy trường học,cơ quan trong phạm vi huyện Châu Phú vẫn chưa nhận được lương tháng 12.2008. Chắc có lẻ chưa có ai chết vì bị chậm lương nên các nhà quản lý thấy đó là chuyện bình thường. Hôm nay chưa lãnh thì mai sẽ lãnh, tháng này không lãnh thì tháng sau lãnh, mất gì mà phải lo chứ. Thì mọi người vẫn tinh tươm áo quần,sáng sáng vẫn tà tà trên chiếc "WÊ" tàu tới trường học, cơ quan. Công việc vẫn chạy đều, lủ học trò nhỏ vẫn ê a tiếp nhận kiến thức, mọi thư vẫn bình thường có gì ghê gớm đâu mà kêu với ca. Hơn mười năm trước trong Đại hội Công Đoàn huyện, báo cáo của ông Chủ tịch công đoàn huyện có đoạn " đời sống cán bộ, công nhân viên còn gặp nhiều khó khăn, thiếu thốn..." đến phần phát biểu chỉ đạo của UBND Huyện, vị chức sắc đã gằn giọng hỏi chủ tịch công đoàn huyện " Đồng chí cho là đời sống cán bộ, công nhân viên còn khó khăn thiếu thốn, nhưng các đồng chí đến đây dự đại hội có ai phải đi bộ không, ai củng có xe, có nhà cửa đàng hoàng.." Cả hội trường im lặng. Sẽ phải phát biểu như thế nào đây khi mà gặp cái nhìn như thế ở một vị lánh đạo. Ông ta nào biết vợ tôi phải ngồi chợ từ sáng đến tối để bán từng bó rau củ hành, còn tôi ngoài giờ làm việc ở Trung tâm văn hoá huyện ra, lại phải phóng lên chiếc honda 67 kéo thùng chạy chở khách kiếm từng ngàn bạc. Không như thế thì với đồng chết đói ấy, làm sao vợ chồng tôi nuôi nổi hai đưa con nhỏ của mình. Nếu không có xe Waw trung quốc giá rẻ nhập sang, liệu có bao nhiêu cán bộ, viên chức nhà nước có thể mua một chiếc xe chính hãng Honda.
Còn bây giờ với đồng lương sấp sỉ trên dưới hai triệu, với bao nhiêu là nhu cầu cuộc sống, liệu nó có được gọi là ổn định không. Với bao nhiêu là đòi hỏi, chỉ tính riêng khoảng ma chay cưới hỏi mỗi tháng củng đã phải mất đứt bốn năm trăm ngàn. Còn lại một triệu rưởi cho hàng trăm thứ nhu cầu cuộc sống,không cần nói có lẻ ai củng hiểu với số tiền ấy ta phải chật vật thế nào cho cuộc sống. Có một điều lạ là không thấy ai kêu ca gì, vẫn sống "phẻ ru", con cái vẫn được cắp sách đến trường, báo đài vẫn đưa tin về những thành tựu trong việc nâng cao đời sống cán bộ công chức. Trong gia dình tôi là người duy nhất có " lương", nhưng mỗi khi phải đóng học phí cho con,hay mua sắm gì đó của gia đình, vợ tôi luôn là người phải móc hầu bao. Đôi khi tôi tự hỏi chỉ ở Việt nam hay tất cả các công chức trên thế giới này đều phải chật vật như thế ( tôi thuộc thế hệ lớn lên sau năm 1975 và được hưởng trọn vẹn nền giáo dục và những thành tựu của XHCN ,vả lại mình củng chỉ thuộc hàng tre làng trúc ngỏ nên không biết chuyện ở bên Tây ra sao)
Cuộc sống có ổn định hay không tuỳ thuộc vào thu nhập có ổn định hay không. Đối với những người hưởng lương, có được bao nhiêu người có những thu nhập khác ngoài lương ( tôi nói những thu nhập chính đáng, làm thêm..) Vì vậy lương phải đáp ứng được những nhu cầu sinh hoạt tối thiểu của gia đình. Đồng lương phải ổn đinh thì người hưởng lương mới dễ dàng trong việc lập kế hoạch chi tiêu cho gia đình. Đằng này tiền lương hiện tại đã ít lại không ổn định, dẩn đến khó khăn trong đời sống là điều tất yếu.
Trước tiên là sự thiếu ổn định về mặt thời giá, lương lãnh ra tháng này có thể trang trải các thứ, nhưng qua tháng sau củng đồng lương ấy, nhưng chỉ đủ trả 80% so với tháng trước. Tiền lương thì vẫn không thay đổi số lượng, nhưng giá trị sử dụng của nó thì luôn thay đổi theo sự biến động của thị trường. Chỉ cần giá cả các mặt hàng thiết yếu tăng lên 10% trong tháng, là đủ để phải giật đầu này vá đầu kia rồi. Lại còn điều này nữa chứ, mỗi lần tăng lương, các nhà hoạch định lại hô hào lên trước đâu cả nữa năm trời, lương thì chẳng thấy tăng đâu, trong khi đó thì thị trường bổng nhiên tăng gia vùn vụt. Được tăng lương là nhiều tiền rồi, bán mắc chúng vẫn phải mua mà.
Một sự thiếu ổn định trong việc chỉ trả lương hiện nay nữa đó là vấn đề thời gian. Lương thu là thu nhập chính của khối viên chức nhà nước, để dể dàng cho việc lập kế hoạch chi tiêu trong gia đình, tiền lương phải được nhận cố định ở một thời điểm trong tháng (nếu là lương tháng). Biết chắc chắn mình sẽ có được số tiền nhất định ở một thời điểm nhất định của tháng, ngưòi nội trợ sẽ biết rỏ mình cần phải chi tiêu ra sao cho các nhu cầu cuộc sống. Còn đằng này tháng thì lãnh lúc đầu , tháng thì lãnh cuối , thâm chí có lúc để qua tháng sau lãnh " đúp ". Sáng nào vào trường củng nghe có người hỏi có lương chưa ? chuyện lương thật sự đã là chuyện dài nhiều tập ở huyện rồi.
Chuyện lương bổng đời sống như thế thì làm sao đòi hỏi chất lượng công việc như vàng được cơ chứ. Làm sao có thể bình tâm nói những điều hay lẽ phải với học trò khi luôn trong lòng luôn nhớ món nợ tiền điện, tiền nước chiều nay phải thanh toán. Vậy đó mà chỉ cần vắng một buổi họp hay trể giờ dạy một tí ( chạy show kiếm thêm về không kịp giờ thôi mà ) là đã bị cắt thi đua của năm đó rồi. Còn những người làm quãn lý muốn phát lương lúc nào thì phát, xem thường cuộc sống c ủa người hưởng lương ( có vẽ như sống chết mặc bây ) thì vẫn bình chân như vại, không thấy ai kiểm điểm hay nói năng gì, chẳng vậy mà có cơ may thăng tiến khi phát liền một lúc " đúp " hai tháng lương ( tháng trước không tiền phát mà) lương xem như thành tích đã giải quyết được những khó khăn của cán bộ viên chức huyện nhà.
Ngồi viết những dòng nầy mà tôi vẫn luôn tự hỏi không biết những người phát lương có biết chung tôi, những người nhận lương sống bằng gì ?!!!!!!!!

Không có nhận xét nào: