Thứ Hai, 24 tháng 11, 2008

phím...

Hơn một tháng rồi quá bận bịu với công việc, chẳng có thời gian mà lên bloge nữa. Thật sự củng chẳng biết phải viết gì nữa. Viết những điều mình muốn viết thì khó nghe cho người khác, mà ở đời có mấy ai chịu nghe những điều trái tai đâu. Còn phải viết những điều mình không muốn thì câu chử nó nhạt phèo, chẳng muốn bàn phím tí nào.
Mới hơn một tháng mà củng đã bao nhiêu chuyện xảy ra. Trong xóm có đến ba đứa trẻ chết đuối, trong đó có một đứa là học trò lớp tám của THCS Cái Dầu. Thật là tội, đầu xanh đã sớm ra đi, chúng đâu biết phía trước còn bao nhiêu chân trời mới ? ! Và một người bạn củng đã ra đi, rủ đôi tay đi vào một cỏi hư không, trống rổng. 47 tuổi, cái tuổi vừa chín mùi sự nghiệp của một người đàn ông. Nhưng mà hắn làm gì có chút sự nghiệp nào để mà chín mùi. Cả một đời lao động quần quật để nuôi vợ con, rồi đến lúc kiệt sức rủ xuống như một cây khô. Dường như trong ba bốn chục năm quen biết, chưa bao giờ thấy hắn được sung sướng, kể cả khi ra đi củng trong lặng lẽ đơn côi. Điều an ủi cho anh ấy là có rất nhiều người đến dự đám tang, đến để đưa anh về nơi an nghĩ cuối cùng. Có lẽ đó chính là nhân tình mà anh ấy để lại trong cuộc đời này. Nhưng mà rồi củng để làm gì cơ chứ, người nằm dưới kia liệu có an ủi được phần nào ? Sau cái phút giây lìa trần ấy, cái gì sẽ còn lại ? ! chẳng một ai biết, và có lẽ củng sẽ chẳng bao giờ biết được.

Không có nhận xét nào: