Thứ Năm, 6 tháng 1, 2011

Tỉnh

Nguyệt tàn.
Nến lụn.
Chén rượu đầy vơi.
Ngoài hiên le lói nắng.
Ta chợt tỉnh.
Ừ. Ngày mai còn ngắm bình minh ! ?


3 nhận xét:

Vĩnh Thông nói...

Tự dưng đi lòng vòng quanh cái "nhà" của chú bặt gặp được bài này, đọc lại thấy "khoái". Bài thơ ngắn, câu cũng ít chữ nhưng đến khi đọc xong thì lại có cài gì có vấn vít trong mình. Những hình ảnh "nguyệt tàn", "nến lụn", "chén rượu đầy vơi", "ngoài hiên le lói nắng" hình ảnh càng đi từ cái cao xa đến cái thực tế gần gũi, càng lúc càng dồn nén cho cái nghiệm "ngày mai còn ngắm bình minh". Đọng lại trong lòng người đọc một cái suy gẫm rất sâu xa và rất... buồn.
Một bài thơ hay, cám ơn chú !

Vĩnh Thông nói...

Tự dưng đi lòng vòng quanh cái "nhà" của chú bặt gặp được bài này, đọc lại thấy "khoái". Bài thơ ngắn, câu cũng ít chữ nhưng đến khi đọc xong thì lại có cài gì có vấn vít trong mình. Những hình ảnh "nguyệt tàn", "nến lụn", "chén rượu đầy vơi", "ngoài hiên le lói nắng" hình ảnh càng đi từ cái cao xa đến cái thực tế gần gũi, càng lúc càng dồn nén cho cái nghiệm "ngày mai còn ngắm bình minh". Đọng lại trong lòng người đọc một cái suy gẫm rất sâu xa và rất... buồn.
Một bài thơ hay, cám ơn chú !

Nguyễn Hoàng Nam nói...

Khi giai điệu buông lơi.
Ta giật mình,
Cuộc sống quá mong manh.
Thank Vĩnh Thông đã ghé thăm.