Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Nhân thế

Diện kiến cuộc đời đã mang tiếng khóc.
Phải chăng niềm đau tự thuở phôi mầm.

Luân hồi-Tranh sơn dầu của Lê Thủy
Nhân sinh ơi,
Phù du nhân thế.
Khởi đầu nơi đâu sao vương nợ trần ai.

Sao không làm mây rong chơi.
Làm ánh chiều tà.
Hư không tĩnh mịch.
Hẹn hò chi, hồn xác kết thành nhân.
Ta đã là ai ?
Và ta sẽ là ai.
Mộng, thực cũng chỉ là sương khói,

Bao mảnh đời riêng.
Mênh mông trần thế.
Định mệnh ư ?
Những thân phận con người !
Tội nghiệt vương mang, nhân nào cho quả,
Phút chào đời đã tức tưởi niềm riêng.

Một kiếp người,
Một kiếp hoa.
Khác chi nhau nỗi niềm nhân thế.
Nắng sớm mưa chiều, ấm lạnh biết chừng đâu ?
Ở cuối đường tàn cơn mộng ảo.
Được mất hơn thua,
Phù phiếm trò đời.


Chuyến xe một chiều
Không có miền đất hứa
Chẳng có lộ trình cho khách hành hương.
Mưa ướt đường trơn, sông sâu khúc khuỷu.
Ga cuối cùng.
Rồi biết về đâu ? !

Không có nhận xét nào: