Hiển thị các bài đăng có nhãn Tạp bút. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tạp bút. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 31 tháng 1, 2019

Chuyến thiện nguyện cuối năm




Hai mươi bốn âm lịch nghỉ tết rồi, bạn rủ làm một chuyến Tịnh Biên gửi quà cho bà con nghèo. Thì thư giản cuối năm vậy. Một giờ trưa chúng tôi (HN, thầy Lê Quang Thái, giáo viên THCS Cái Dầu; thầy Huỳnh Văn Phước, giáo viên THCS Vĩnh Thạnh Trung) xuất phát ở Châu Phú vậy mà gần 3 giờ chiều mới đến An Hảo. Thầy Thái đề nghị đi tắt đường Vịnh Tre vào Tân Lập rồi lên chợ Voi, thầy Phước nói: đi đường chính nó khỏe hơn. Vậy là thẳng lên Châu Đốc rồi vào Nhà Bàng, Chi Lăng.

Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

Sao vậy thầy?

Sáng không có tiết dạy, ra ngồi cà phê cốc vỉa hè.
Một phụ huynh của trường chạy xe ngang qua, thấy mình lập tức quay lại. Cà phê chưa kịp mang ra anh đã quay sang hỏi giọng có vẻ ấm ức:
-Ông thầy, sao trường thu bắt buộc nhiều khoản quá vậy thầy?
-Dạ ví dụ khoản nào ạ.
-Cô chủ nhiệm thông báo phải đóng sáu chục ngàn tiền học bơi, trong khi con tui nó lội như rái cá vậy.
-Dạ cái này là chủ trương của trường nhằm phổ cập cho các em môn bơi lội.
-Nhưng con tui đâu có cần phổ cập nữa. Còn nếu là đưa vào chính khóa thì trường phải lo chứ, con tui đóng học phí rồi mà.
-Dạ trường không có hồ bơi nên phải thuê ngoài, vì vậy vận động cha mẹ học sinh đóng góp.
Anh vẫn nói giọng ấm ức:
-Thằng nhỏ xẹt một cái là lội qua con kinh gần hai chục thước tự nhiên giờ bắt phổ cập bơi trong cái hồ chỉ lớn hơn cái nia một chút.
Tôi suýt sặc cà phê vì "cái nia" của anh, đành nói lãng sang chuyện khác. Vẫn chưa xả xong, đốt một điếu thuốc rồi anh quất tiếp:
-Còn chuyện này càng ức hơn nữa ông thầy.
-Dạ chuyện gì ạ.
-Thì chuyện học thêm.
Vụ này thì khổ cho tôi rồi, tôi dạy môn không thể dạy thêm nên không hiểu lắm mấy cái sự lắc léo trong dạy thêm học thêm, biết gì mà trả lời đây hè.
-Thằng con tui học rất chăm chỉ và thông minh, lớp 6 lớp 7 không có đi học thêm bữa nào, vẫn ngon ơ cuối năm đạt loại giỏi. Năm nay lên lớp tám, lớp nó có 34 đứa, đi học thêm môn toán hết 33 đứa còn lọt mình nó. Cô giáo toàn dạy trước bài học trong buổi học thêm, rồi vào lớp chỉ cho bài tập hoặc nói chuyện trên trời dưới đất vì bài dạy rồi. Đứa nào có đi học thêm thì làm được, còn thằng nhỏ không đi học thêm nên không được nghe giảng bài làm sao làm bài được. Thử hỏi làm vậy là đúng sai. Giờ chính khóa thì phải dạy bài theo chương trình chứ.
Lại đốt một điếu thuốc rồi tiếp tục:
-Tui nói vầy ông thầy nghe có đúng không. Dạy thêm thứ nhất là để phụ đạo cho các em yếu kém hiểu bài vở tốt hơn mà theo chương trình chính khóa, thứ hai là nhằm bồi dưỡng nâng cao cho các em em học sinh khá giỏi để các em có bản lĩnh hơn trong bộ môn của mình. Còn các tiết chính khóa trên lớp thì phải được giữ nguyên chương trình chứ. Làm ăn kiểu này có phải là để bắt buộc ai cũng phải đi học thêm không?
Ông này cũng rành quá, tôi đành ậm ừ đưa đẩy:
-Dạ cái này tùy thuộc vào sự sắp xếp và ...lương tâm của người thầy nữa anh ạ.
Anh vỗ đùi đánh đét một cái:
-Đúng cái này là không có lương tâm chút nào. Lương tháng cũng lãnh đàng hoàng mà.
Tôi ấp úng thanh minh:
-Chắc tai lương tháng sống không đủ
Anh nhìn tôi rồi nói tỉnh queo:
-Vậy để tui tính tiền cà phê luôn ông thầy.
!!!

Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

Nỗi buồn mùa tuyển sinh.

Học sinh THCS Cái Dầu sinh hoạt ngoại khóa
      Mùa tuyển sinh vào lớp 10 năm học 2015-2016 Trường THCS Cái Dầu có 54 học sinh không đủ điểm để vào học ở PHTH Trần Văn Thành và Trường PT Bình Long, trên tổng số khoảng 200 học sinh dự tuyển, chiếm hơn 25%. Một tỷ lệ thật sự đáng buồn.
Điều này đồng nghĩa việc có 54 học sinh không thể tiếp tục con đường học vấn. Các em hoặc phải đi lao động kiếm sống hay vào các trường Trung cấp dạy nghề (nếu gia đình có điều kiện).THCS Cái Dầu là một trường có nhiều thành tích trong các cuộc thi học sinh giỏi cấp huyện, tỉnh. Thế nhưng niềm vui vì những thành tích ấy có đủ để nhạt phai nỗi buồn cho cái kết chất lượng giáo dục trong mùa tuyển sinh này không.
       Dĩ nhiên học tốt thì đậu, học dở thì rớt, đó là điều tất yếu, và đâu phải ai cũng có thể vào đại học hay cao đẳng. Nhưng chỉ ở một trường THCS đã có đến 54 em không thể tiếp tục học lên cấp 3, cái chất lượng giáo dục ấy thật sự làm đau lòng các bậc phụ huynh luôn kỳ vọng về tương lai con em mình, và ray rức lương tâm của những thầy cô trực tiếp giảng dạy luôn mong muốn sự thành đạt cho học trò của mình.
     Một phụ huynh hỏi tôi: "Con tôi đi học thêm quá trời luôn, nhưng kết quả sao lại thế hở thầy, nguyên nhân từ đâu vậy thầy?". Thật sự tôi không biết phải trả lời thế nào với vị phụ huynh ấy. Phân tích những nguyên nhân chủ quan, khách quan hay đổ lỗi tại các em không chịu học...Nói chung, những thứ ấy, các nhà giáo dục, báo chí nói nhiều quá rồi, chắc chắn tôi không thể làm an lòng vị phụ huynh. Nhưng rõ ràng cái lớn chính là cách mà cái nền giáo dục Việt Nam đang được quản lý và điều hành đã tạo nên một chất lượng giáo dục đáng buồn như thế. Kết quả tuyển sinh của trường THCS Cái Dầu không phải là cá biệt, và không chỉ là trong năm nay nếu Giáo Dục Việt Nam vẫn được quản lý điều hành theo cái cung cách mà nó đang diễn ra.
Nền Giáo dục Việt Nam rồi sẽ đi về đâu!

Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

Tôi ơi...đừng tuyệt vọng!

Tranh đá grannit
Tôi biết đến nhạc Trịnh trong một lần đến chơi và ngủ lại nhà đứa bạn cùng lớp. Lạ nhà, nên chỉ mới hơn bốn giờ sáng là tôi đã thức giấc. Không gian ở miền quê thật yên tĩnh. Tôi định xuống giường, mở cửa để ra sau vườn hít thở không khí trong lành buổi ban mai. Bỗng trên lầu vọng xuống tiếng đàn guitar từ chiếc máy cassette, rồi một giọng nữ cất lên thật ngọt ngào và sâu lắng. “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi…”… Những ca từ và giai điệu đầu tiên đã cuốn hút tôi. Có gì đó vừa xa, vừa gần, vừa lạ, vừa quen, nữa như lời kinh, nữa như lời trò chuyện. Hồi ấy, những năm đầu thập niên 1980, lũ học trò cấp ba chúng tôi chỉ được nghe những bài nhạc đoàn đội trong các buổi sinh hoạt ở trường, hay nghe những bài hát chiến đấu phát trên đài phát thanh qua chiếc loa đặt ở đầu ngõ. Bây giờ nghe những bài nhạc này, tôi bỗng như phát hiện một thế giới âm nhạc hoàn toàn khác. Buổi sáng trong lúc quây quần bên mâm cơm, chú Phương (là cha của người bạn tôi) cho biết đó là nhạc Trịnh Công Sơn qua tiếng hát Khánh Ly.

Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2014

Chuyện sợ ma

    Ở các làng quê miền Tây thì chuyện tin rằng có ma và sợ ma là điều không có gì lạ. Ngày xưa khi không có điện, buổi tối họ thường quây quần bên bình trà trao đổi chuyện làng, chuyện xóm, chuyện mùa vụ, cưới xin... và chắc chắc trong đó không thể thiếu được những câu chuyện ma ly kỳ, sởn tóc gáy. Ai cũng thấy rùng rợn, ai cũng thấy sợ đến nỗi chẳng dám bước ra hè nhà để đi tiểu nhưng ai cũng muốn nghe. Nhất là bọn con nít, mỗi khi nghe kể chuyện ma thì rúc sâu vào lòng người lớn, tối ngủ trùm chăn kín mít, nhưng hôm sau thì lại háo hức muốn nghe tiếp. Chuyện sợ ma hồi ấy đối với người dân miền Tây là chuyện bình thường, nhưng sợ ma như Hai Hữu ở làng Bình Thạnh Đông (Phú Tân - An Giang) quả là có một không hai trên đời.


Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012

Con dân hay ông chủ.

     Trong chế độ phong kiến, ảnh hưởng tư tưởng Khổng Mạnh, các vị vua ở phương đông  đều xem mình là con trời. Thay mặt Ngọc Đế chăn dắt muôn dân và xem muôn dân như con của mình. Chính vì vậy, những vị vua luôn chăm lo đức độ của bản thân và đề cao trách nhiệm đối với cuộc sống của thần dân. Cứ theo truyền thống như thế, các quan lại cai trị cũng xem mình là chi dân phụ mẫu, luôn xác định mối quan hệ với dân là mối quan hệ của người làm cha mẹ, có trách nhiệm thay mặt vị Thiên Tử chăm lo cho sự thái bình, thinh trị cho xã tắc, cho các con dân được hưởng một cuộc sống ấm no dưới sự cai trị công bằng và sáng suốt của các bậc làm cha mẹ.

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2011

Tản mạn ngày lũ


An Giang dầm mình chống lũ

Mấy hôm nay các tỉnh đầu nguồn sông Cửu Long dầm mình trong lũ. Cơn lũ tiếp tục gây thiệt hại nặng  chủ yếu ở các huyện đầu nguồn lũ An Phú, Tân Châu, Phú Tân, Châu Thành, Long Xuyên. Lũ  đã làm 4 người chết, sạt lở 12.907 m2đất bờ sông; 3.471 căn nhà bị ngập; 651 căn xiêu vẹo; 344 ha lúa và hoa màu vụ 3 đang bị ngập và gặt ép; mất trắng 3.535 ha. Lũ còn làm ngập 120 ao cá và 136 km đường giao thông bị ngập, sạt bờ. Tỉnh kịp thời trích ngân sách 46 tỷ đồng chi phí gia cố đê, nhưng do cường suất lũ mạnh đã làm phát sinh 254 km đê bị vỡ, tập trung nhiều nhất là huyện Châu Phú, Châu Thành, Tịnh Biên….
Rất nhiều tuyến đê xung yếu bị vỡ, gây thiệt hại nặng nề cho bà con nông dân.  Anh bạn tôi thấy người ta đầu tư vụ ba kiếm ăn được, năm nay cũng nhảy vào đồng Ô Long Vĩ thuê sáu công đất đầu tư trồng lúa, tưởng có cái ăn, ai dè vỡ đê đành chịu mất trắng.Chưa tính hết thiệt hại mấy hôm nay là bao nhiêu, nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều người lâm vào cảnh nợ nần, thiếu thốn. Ruộng đồng, vườn cây, ao cá…bổng chốc chìm sâu trong cơn lũ. Bao nhiêu công sức, bao nhiêu mồ hôi và tiền của đổ ra giờ mất tăm trong làn nước trắng xóa. Bao nhiêu cố gắng để cứu lấy những con đê. Những đơn vị bộ đội, Đoàn thanh niên… không quản ngại gian khó, trực chiến suốt hai tư giờ để đối phó với lũ. Nhưng trước cơn lũ hung hãn và lên nhanh, rất nhiều những con đê bao lần lượt vỡ, bất chấp mọi cố gắng chống chọi của những chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết. Giá như những con đê được gia cố, tôn cao vượt đỉnh lũ thì giờ đâu phải vất vả mà vẫn mất trắng thế kia. Người miền Tây bao đời nay đã quen với cơn lũ hàng năm. Cứ đến hẹn lại lên, năm nào cũng thế, chỉ là lớn nhỏ khác nhau nên chẳng có gì phải bất ngờ. Mức lũ năm nay sẽ cao đã được dự báo từ mấy tháng trước. Nếu chúng ta có chuẩn bị, gia cố chắc chắn những con đê đủ sức chống chọi với mức nước đã được dự báo thì giờ đâu phải nhận những hậu quả nặng nề như thế.  Phòng bệnh bao giờ cũng tốt hơn là phải chửa bệnh.Chuyện đã rồi, cũng chỉ là rút kinh nghiệm. Ai sẽ chịu trách nhiệm cho những mất mát mà bà con nông dân phải gánh chịu.
Lũ lớn về gây nhiều thiệt hại nhưng cũng mang lại cho ruộng đồng một nguồn lợi thủy sản khá lớn. Ông Tư, người làm nghề đan lọp lươn ở Châu Thành cho biết đây là năm ông làm nhiều nhất trong hơn hai mươi năm làm nghề này (TH AG). Cá tôm mùa nước nổi là một tặng vật mà thiên nhiên đã hào phóng ban tặng cho miền Tây. Những con cá mẹ từ đầu nguồn xuôi dòng Cửu Long, rồi lên đồng đẻ và nuôi con. Nước không lên đồng được, những con cá vừa mới sinh không có chỗ trú thân đành trôi ra biển. Cùng với cá tôm, những nguồn lợi thiên nhiên do mùa lũ mang lại cũng dần dần cạn kiệt. Những thứ tưởng chừng như quen thuộc, gần gủi với người nông dân, bỗng chốc trở thành đặc sản , chễm chệ trong các nhà hàng sang trọng. Những thứ hôm qua người nông dân tiện hái về để cải thiện bữa ăn sau giờ làm đồng, giờ lại phải chắc lưỡi thèm thuồng. Ngày tôi còn nhỏ, dịp cá ra ( Cá sau khi sinh trưởng trên đồng trong mùa lũ, tập trung đổ ra sông trong mấy ngày. Nông dân gọi là cá ra), bọn nhóc chúng tôi với những chiếc vợt, chiếc rổ đơn giản cũng có thể  kiếm được rất nhiều cá. Nhất là cá Linh. Thật ra những ngày cá ra sông, chủ yếu là cá Linh với những đàn cá khổng lồ.. Gặp những đàn cá lớn chủ vó gạt phải tháo đáy lưới, thả bớt cá lại sông vì không thể kéo gạt được một số lượng cá lớn đến thế. Mắm và nước mắm cá linh từ lâu đã là thứ đặc sản nổi tiếng của miền Tây nước nổi. Cá Linh nướng, cá Linh chiên giòn, cá Linh nấu canh chua, cá Linh kho mắm….Chỉ con cá Linh thôi, đã có biết bao món ăn dân dã hết sức độc đáo.
Lũ ở miền Tây chỉ là nước nổi theo định kỳ. Con nước ngày hai buổi cứ lớn ròng và nước cũng từ từ dâng lên. Nước nổi ở miền Tây chưa bao giờ hung hãn, bất ngờ cuốn trôi mọi thứ như lũ quét ở miền Trung. Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại ngày nay, ta hoàn toàn có thể dự đoán trước diễn tiến của thời thiết để có những quy hoạch dài hạn vừa đãm bảo vòng quay của đất mà vẫn giữ được nguồn lợi thủy sản và cũng đãm bảo tận dụng được lượng phù sa hàng năm từ thượng nguồn đổ xuống. Nước nổi là một đặc tính đã tự bao đời gắn bó với vùng đất này. Nó đâu phải là một thứ thiên tai gây những hậu quả nghiêm trọng nếu như ta có những quy hoạch, tính toán hợp lý. Đã đến lúc chúng ta nghĩ đến việc sống chung, hòa mình với lũ thay vì phải  chống lũ. Có lẽ các nhà khoa học cũng đã sẵn sàng vào cuộc. 





    
          Nước lên nhanh thật ! Sáng ra thức giấc, nước đã ngập đầy nhà. Mai mà chiều hôm qua đã kịp kê kích đồ đạc. Cả xóm giờ chỉ còn có nhà tôi chưa nâng nền nên mới phải ngập nước.Thế cũng hay. Con rạch Voi sau nhà tôi đi bị lấp đi nhiều năm rồi nên hầu như mấy năm nay tôi không cảm nhận được mùa nước nổi lên xuống thế nào. Năm nay nước lên cao vượt cả đỉnh lũ 2000. Cánh đồng nhỏ sau nhà tôi nước ngập mênh mông, nhưng bây giờ nó không còn là nơi để chúng tôi khám phá trong mùa lũ nữa rồi. Cũng chẳng còn chuột, rắn để mà đi săn. Mấy hôm nay bão liên tiếp, nên nước lại càng lên nhanh. Đứng phía sau nhà nhìn cảnh nước ngập khắp mọi nơi, tự dưng lại có cảm giác con rạch vẫn đang chảy ở phía dưới mặt nước. Mùa lũ ở Miền Tây luôn là mùa mà tôi thích nhất trong năm. Tuổi thơ tôi lớn lên cùng với những mùa nước nổi tràn đồng. Làm sao quên được những buổi bơi xuồng giữa đám điên điển mênh mông đang kỳ ra hoa vàng rực cả góc trời. Những kỷ niệm thi vị của tuổi thơ hầu như gắn liền với mùa nước nổi. Con rạch Voi sau nhà hiền hòa thơ mộng. Bỗng một sáng dậy, nước cuộn trào phù sa đỏ quạch, rồi tràn ra cả hai bên bờ để lên ruộng đồng. Cả một hệ sinh thái mùa nước nổi bỗng chốc chuyển mình, mang lại cho đồng nước một sức sống mãnh liệt. Con nước bồi đắp bao nhiêu phù sa, thanh tẩy cho cả một vùng đồng bằng châu thổ rộng lớn. Thiên nhiên đã hào phóng ban tặng cho miền Tây một mùa nước nổi với bao nhiêu là  nguồn lợi mà nó mang lại. Tại sao chúng ta cứ phải đẩy chúng về phía biển đông để rồi phải gánh chịu bao nhiêu hậu quả mà nó gây ra. Người dân thâm canh vụ ba, có nghĩa họ đã tin tưởng vào chủ trương của chính quyền. Họ đã đặt niềm tin vào chính quyền chứ không còn phó thác cho sự may rủi của thiên nhiên. Những mất mát do lũ mấy hôm nay ai sẽ chịu trách nhiệm.Vẫn còn một con nước tháng chín, không biết rồi còn ngập đến đâu nữa.

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Giáo viên không được để râu ?

        Chiều nay tôi được chi bộ nhà trường thông báo dự buổi sinh hoạt đột xuất để làm lễ kết nạp đảng viên mới. Buổi lễ diễn ra với đầy đủ các nghi thức long trọng và trong sự hân hoan chào đón một thành viên của trường vừa được đứng vào hàng ngủ của những đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam. Kể từ hôm nay chi bộ nhà trường sẽ tăng thêm sức mạnh lãnh đạo, tạo được sức bật mới đưa nhà trường phát triển đi lên không ngừng. Đồng chí Hiệu trưởng kiêm Bí thư chi bộ nhà trường tuyên bố bế mạc buổi lễ kết nạp sau khi đã phát biểu huấn thị về những điều mà một đảng viên mới cần biết. Rồi ông quay xuống nhìn tôi chuyển chủ đề : -Còn một vấn đề xin được đóng góp với đồng chí Hoàng Nam, đề nghị đ/c xem lại việc để râu - ông có vẽ khó diễn đạt. Đại để ông nói hình ảnh tôi để râu không quen mắt với mọi người, mấy anh ở trên góp ý tôi nên cạo bỏ đi.
            Trời đất ! Râu, tóc, mặt, mũi là chuyện trời sinh. Nó là thứ hết sức riêng tư mà mỗi người đã được tạo hóa ban cho. Xấu hay đẹp mỗi người chúng ta cũng phải đồng hành cùng nó cả đời mà. Chưa có một quy định hay văn bản nào nói là giáo viên hay đảng viên không được để râu. Để râu hay không là tự do cá nhân của mỗi người, nó không xâm phạm đến quyền lợi của ai, cũng không làm ảnh hưởng thuần phong mỹ tục, hay làm xấu đi hình ảnh của người thầy,. Vậy tại sao tôi lại không có một chút quyền tự do của cá nhân mình. Tự dưng tôi cảm thấy bực cho cái sự mọc râu của mình. Nhưng dẫu sao cũng phải được phát biểu cho đỡ cái cơn bực: -Kính thưa các đồng chí, tôi nghĩ chuyện để râu hay không để râu là tự do cá nhân của tôi. Chẳng lẽ tôi để râu thì nhân cách của tôi không tốt hay sao, hay tôi có râu thì sẽ ảnh hưởng đến chuyên môn của nhà trường. Tôi nghĩ trong vấn đề này tôi cũng có một chút quyền của cá nhân mình. Tôi là một giáo viên âm nhạc, tôi cũng tự ý thức vấn đề thẫm mỹ. Chẳng lẽ tôi không còn được chút riêng tư nào sao. Còn một điều tôi cũng xin các đồng chí hiểu dùm tôi, nếu muốn sạch sẽ mỗi sáng tôi phải mất mười lăm phút để cạo bộ râu. Và một điều khó chịu nhất là những vết sẹo cứ tăng dần theo năm tháng sau mỗi lần cạo râu. Có rất nhiều buổi sáng tôi đi làm với cái cằm rướm máu. Nỗi khổ này tôi đã phải chịu lâu quá rồi. Đã nữa đời người chẳng lẽ đến quyền được để râu cũng không có sao?
             Đồng chí Bí thư chi bộ nói rằng ông không nói tôi để râu là không có nhân cách, ông chỉ truyền đạt lại ý kiến của mấy anh ở trên, đại để là tôi phải cạo bộ râu. Ông nói thông báo với tôi được chuyện này ông thấy nhẹ người. Chi bộ giải tán để đi liên hoan mừng đảng viên mới (Cái này hùn tiền, chung vui) sau khi không có ai phát biểu gì thêm.
              Tôi không biết mấy anh ở trên là người của ngành Giáo Dục hay của Đảng ủy. Nhưng dù là anh nào thì việc tôi có để râu hay không đâu cần phải phụ thuộc vào việc thích hay không thích của người khác. Mai mốt có anh nào không thích cái đầu hói của tôi, tôi lại phải đi cấy tóc nữa sao. Điều 71 Hiến Pháp nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ghi rõ : " Công dân có quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được pháp luật bảo hộ về tính mạng, sức khỏe, danh dự và nhân phẩm." Chẳng lẽ râu không phải là một phần thân thể sao ?
              Gia đình tôi thì khuyên tôi nên chấp nhận chuyện rướm máu mỗi sáng để cho mọi sự được yên bình, dẫu gì thì tôi cũng đã quen mười mấy năm nay rồi. Tuy nhiên, nhớ lại chuyện mỗi sáng thức dậy phải bận tâm với bộ râu, thật tình tôi thấy ngán quá. Vả lại đây đâu chỉ đơn giản là chuyện mất bộ râu, mà nó còn là chuyện về quyền tự do riêng tư của con người. Có ai giúp dùm tôi một giải pháp không cần phải tốn mười lăm phút, không hề có chuyện rướm máu ở cằm mà râu vẫn không ra được chắc chắn sẽ hậu tạ một chầu bí tỉ.
            
               Sáng nay thức dậy, một người bạn gửi tặng cho hai câu thơ mới "xuất khẩu" :
Giáo viên không được để lông
Thầy Nam lỡ có nên lòng không yên.
Giáo viên không được để râu
Thầy Nam có để nên sầu cả đêm.

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Tản mạn phút giao thời

Vậy là sắp bước sang năm mới. Tất bật chưa kịp ngồi lại thở thì đã hết năm. Thời gian dường như trôi nhanh hơn khi ta đã có tuổi. Ngày ấy, mong chờ mỗi khi tết đến để được lì xì, để được khoe áo mới, nhưng sao tháng ngày cứ đủng đỉnh, chậm rãi trôi qua. Gòn giờ đây, khi đã nữa đời dong ruổi, tháng ngày bỗng hờ hững trôi nhanh. Chưa kịp nguội tuần trà thưởng xuân, đã thấy gió đông chớm trong nắng sớm. Miệt mày, cắm cúi, chưa đi hết đường cày mặt trời đà chếch hướng về tây. Thời gian cứ nhẫn nha sao vẫn trôi vùn vụt về phía trước, còn ta mãi tất bật lăng xăng, sao vẫn hoài đứng lại phía sau.
Năm 2010 đi qua với một bức tranh xã hội thật sự khó làm an lòng những ai có chút tâm huyết với cuộc sống. Điểm lại tin các báo trên mạng Internet bất chợt không khỏi rùng mình với những thực tế xã hội nhức nhối. Hàng hoá giả, độc hại của Trung Quốc tràn ngập khắp mọi nơi, gây hoang mang cho người tiêu dùng. Điều đáng buồn là chính những lái buôn người Việt lại tiếp tay cho sự bất ổn an ninh lương thực ấy. Năm 2010 cũng là năm có nhiều vụ án giết người rồi phi tang bằng cách phanh thây. Người ta không còn lại chút xíu nào tình đồng bào, tình người với nhau nữa rồi. Người ta hành hạ trẻ con như súc vật trong những nơi để chăm sóc các em. Đạo lý " Nhiễu điều phủ lấy giá gương, Người trong một nước....." của ông cha ta đã không còn là truyền thống của đất nước này nữa rồi ư !? Chỉ vì một chút tư lợi người ta có thể đối xử với đồng bào mình như với kẻ thù vậy sao. Không chỉ đối với sinh hoạt xã hội, ngay cả trong nhà trường nơi đào tạo các thế hệ tương lai cho người Việt, thì các quan hệ ứng xử với nhau giữa thầy và trò, giữa trò và trò cũng đáng báo động. Bạo lực học đường bùng phát khắp mọi nơi. Những đứa học trò mặt còn non choẹt, xử bạn mình tàn bạo và tự hào ghi lại chiến tích của mình. Những vụ dâm loạn giữa thầy và trò được báo chí săm soi kỷ lưỡng càng làm nhức lòng bao người.... Những hiện tượng xã hội như thế đã không còn cá biệt ở nơi nầy, nơi nọ mà nó diễn ra hàng ngày trên một diện rộng và trong tất cả các mối quan hệ xã hội. Phải chăng đã đến lúc đi tìm cái nguyên nhân dẫn đến sự xuống cấp đạo đức xã hội. Cái gì đã làm cho người Việt Nam đánh mất đi những đạo lý ngàn đời mà ông cha ta đã dày công hun đúc ? Câu trả lời thật không đơn giản !!!
Tết năm nay chính quyền địa phương cho giăng cờ hoa rực rở trên khắp các nèo thôn xóm. Đời sống người dân ngày càng tốt hơn, nhiều hộ thoát nghèo, thu nhập bình quân tăng...Đó là điều mà chính quyền đang cố thuyết phục mọi người hay tự thuyết phục mình tin như thế. Các báo cáo cuối năm đều có những con số tăng trưởng làm nức lòng những người hưởng lương. Mà quả là tăng thiệt. Nền kinh tế không phát triển thì làm sao những chủ nhân của nó có thể chễm chệ thưởng thức bửa ăn sáng triệu đồng. Tôi là người không quen với việc để ý những con số hay có thể có một tầm nhìn rộng để đánh giá sự phát triển của nền kinh tế. Nhưng có lẽ với giá trị đồng lương mình nhận được và không khí chuẩn bị đón tế của cái xóm lao động sau nhà tôi phần nào tôi cũng cảm nhận được sự tăng trưởng của nền kinh tế nước nhà. Mọi năm, hăm bảy hăm tám tết đã thấy không khí chuẩn bị đón tết rộn rịp của cả xóm. Người ta í ới nhau, hỏi thăm nhau đã chuẩn bị được gì, rồi bày biện đón tết dẫu không thịnh soạn nhưng cũng ấm lòng ngày tết. Còn năm nay, những người đi làm Bình Dương về, bị các công ty giam lương, cả xóm nghèo đành quạnh hiu ăn tết. Người Việt ăn tết có lớn không ? sao lại không khi mà những món quà tết trị giá cả chục triệu đồng cũng bán đắt hàng. Nhưng có thể bình quân không khi mà chỉ có hai người lại hưởng 80 đồng, trong khi 98 người còn lại chỉ chia nhau 20 mươi đồng. Hai triệu sáu tiền lương, bốn trăm tiền thưởng tết, cộng lại cho cả cái tết của gia đình bốn miệng. Chẳng bằng nữa tiền món quà mười triệu. Không biết nên vui hay buồn...
Cứ ngồi nhìn lại chắc chắn sẽ có quá nhiều nỗi ưu tư, thôi thì chuẩn bị đón giao thừa, đón một năm mới. Hy vọng rằng trong năm mới cuộc sống xã hội không buồn hơn thế nữa, các giá trị đạo đức của người Việt Nam sẽ sống với sự phát triển của dân tộc.
Trước thềm năm mới, xin gửi đến bạn bè thân hữu xa gần lời chúc đầu năm an lành hạnh phúc.
phan võ hoàng nam.

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

Tôn sư trọng đạo

Đây là bức chân dung do các em sinh viên lớp ngữ văn đại học Cần Thơ đặt mình làm để tặng cô giáo nhân dịp 20/11. Không biết cô ấy có vừa ý với nụ cười trong tranh không, nhưng tôi chắc cô ấy rất hạnh phúc với món quà đầy ý nghĩa này. (Mình không biết tên cô ấy nên đặt tên tranh là " nụ cười thiếu phụ cho dzui"). Bức tranh không phải là một thứ quý giá được tính bằng vật chất. Mà nó chính là tấm lòng và sự tri ân của những học trò với người thầy mà các em kính trọng. Tôi cũng có nhiều học trò, đứa thành danh, đứa thành đạt. Có đứa nhớ thầy chân tình dù chỉ là một tin nhắn trong những ngày lễ tết, cũng có đứa mãi mê tìm lấy lợi danh, không có thời gian dù chỉ một lời thăm hỏi. Cái tình nghĩa thầy trò mà "Nụ cười thiếu phụ" nhận được từ những học sinh của mình thật đáng trân trọng biết bao. Cảm ơn các em vẫn còn "Tôn sư trọng đạo".

Nụ cười thiếu phụ
khổ 42cm x 62 cm

Sứ trắng 2
khổ 30 cm x 40 cm

Ngơ ngác
khổ 30 cm x 30 cm


Sáng nay vào trường được thông báo nhận tiền thưởng nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11. Cùng đồng nghiệp xúm lại ký nhận tiền mà không biết nên vui hay buồn. Bao nhiêu năm rồi ...vần bảy chuc ngan (vẫn bảy chục ngàn). Tay nào quyết định việc phát 70.000,00 đồng tiền thưởng cho giáo viên khi đến kỳ hiến chương nhà giáo thật sự đáng khen và nêu gương cho mọi người học tập. Giá cả thị trường biến đổi vùn vụt với tốc độ của bão cấp tám chín, vẫn không thể tác động gì tới giả. Số tiền có ý nghĩa như là sự tri ân của xã hội đối với những người có nhiệm vụ trồng người vẫn được giả giữ nguyên suốt mấy năm nay. Phải kiên định lắm mới làm được như vậy, chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo. Quan trọng là cái tấm lòng chứ tiền bạc là cái chó gì cơ chứ.
Ký nhận có bảy chục bạc mà râm ran bao nhiêu là chuyện. Thầy dạy tin học thì đâm ra nghi ngờ, chả nhẻ họ sử dụng công nghệ thông tin để phát tiền. Phần mềm quy định ngày giờ, số tiền, đối tượng...đến hẹn chỉ cần inter một phát. Vấn đề là ba bốn năm nay không được cập nhật, nâng cấp nên không theo kịp cái giá đang trượt như pa-tanh trên đường phố. Cô giáo dục công dân thì bảo đó là vô cảm, là sự thờ ơ với đời sống của người khác, là không tôn ông sư, trọng cái đạo. Thầy dạy sử thì cho rằng sao lại quan liêu đến thế, đành rằng của cho không bằng cách cho, nhưng cũng phải có sự quan tâm đến đời sống của giáo viên chứ. Tôi thì nghĩ khác. Hôm nay cũng được một chầu cà phê hơi bị hoành tráng với mấy chú em giáo viên trẻ trong trường.
Nhân dịp hiến chương nhá giáo Việt Nam 20-11, xin gửi tặng quý thầy cô, đồng nghiệp gần xa bài thơ mình mới siêu tầm.
Hôm nay nhà giáo hiến chương
Em xin biểu hiện tình thương với thầy.
Nhà em có hủ tương đầy,
Em xin đem biếu mỗi người mỗi chai
Riêng thầy chủ nhiệm được hai,
ăn xong thầy bán ve chai cũng bộn tiền.

khặc,khặc,khặc........

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Tranh đá Bảy Núi

Gần tháng nay mãi tập trung lo chuyện làm tranh, chẳng có thời gian để cặp nhật cho bloge. Hôm rồi sau chuyến đi xuyên Việt về, mình được Hiệp hội làng nghề Việt Nam mời tham gia Festival gốm sứ ở Bình Dương diển ra từ 2/9 đến 8/9/2010. Vậy là tập trung chuẩn bị để đi Bình Dương, nhưng cuối cùng chi phí cao quá, mình kham không nổi. Vậy là đành bỏ lở một dịp quảng bá, lại mất 3 triệu đồng tiền đóng gian hàng trước nữa chứ. Cũng đành chứ biết làm sao hơn. Không có nhiều đồng vốn, nên tất cả đều phải từ bước một. Mục tiêu của mình vẫn là một cơ sở làm tranh trang trí mang đặc thù riêng của Bảy Núi, và Châu Đốc sẽ là điểm đầu tiên giới thiệu tranh trang trí Bảy Núi. Mình đang phấn đấu để xuất hiện trong dịp tết nguyên đán sắp tới, nhưng có lẽ cũng phụ thuộc vào nhiều thứ nhất là tài chính.
Xin giới thiệu với các bạn một số mẫu tranh trang trí khổ nhỏ (trừ bức Đàn bà 6 và Cố lên) mình chuẩn bị cho cơ sở. Rất mong được sự ủng hộ và góp ý của bằng hữu xa gần.

Đàn Bà 6
khổ 50 cm x 70 cm

Cố lên
khổ 42 cm x 62cm

Trịnh Công sơn
khổ 30 cm x 70 cm

Bùi Giáng
khổ 30 cm x 70cm

Tâm
khổ 30 cm x70 cm

Đạo đời một cội
khổ 30 cm x 70 cm

Sống
khổ 30 cm x 70 cm

Tôn sư trọng đạo
khổ 30 cm x 70 cm

Đi sớm
khổ 30 cm x 40 cm

Về tổ
khổ 30 cm x 40 cm

Đại bàng
khổ 30 cm x 30 cm


Thuyền trăng 1
khổ 30 cm x 40 cm

Thuyền trăng 2
khổ 30 cm x 40 cm

Bến chiều
khổ 30 cm x 40 cm

Hoa cúc
khổ 30 cm x 30 cm

Huệ Tây
khổ 30 cm x 30 cm

Sứ trắng
khổ 30 cm x 30 cm

Phong lan
khổ 30 cm x 30 cm

Sen trắng 1
khổ 30 cm x 40 cm

Hoa Súng
khổ 30 cm x 40 cm.

Sen trắng 2
khổ 30 cm x 40 cm

Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2010

Bế Mạc Trại sáng tác Tam Đảo của Hội LHVHNT An Giang.



Vậy là chuyến đi xuyên Việt thực tế sáng tác của đoàn văn nghệ sỹ An Giang cũng khép lại sau 21 ngày. Cả đoàn đã có mặt ở thị xã Long Xuyên lúc 23 giờ 30 đêm hôm qua ( 17/7/2010), sau hành trình 4 ngày từ Tam Đảo xuôi về Nam. Thực ra trại sáng tác Tam Đảo 2010 của Hội Liên Hiệp VHNT An Giang đã tổng kết vào lúc 15 giờ ngày thứ hai 13/7/2010 tại Tam Đảo.Tuy nhiên hành trình vè An Giang 4 ngày còn lại đoàn vẫn tiếp tục thực hiện kế hoạch tham quan xuyên Việt. Chuyến về đoàn sẽ ghé thăm những nơi mà trong chuyến đi ra không ghé được ( Thành Nhà Đinh, Phố cổ Hội An,thánh địa Mỹ Sơn..... mình sẽ thông tin cụ thể trong các bài hành trình xuyên việt tiếp theo). Khi qua khỏi Mỹ Sơn,đoàn chúng tôi sẽ rẽ về hường Tây Nguyên, theo đường Hồ Chí minh để đi dọc theo các tình Tây Nguyên về TP.HCM
Một cuộc hành trình xuyên qua chiều dài đát nước,đoàn văn nghê sỹ An Giang đá đi qua gần 40tỉnh thành. Với ngần ấy thời gian thì có lẽ cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa,nhưng có lẽ mỗi thành viên trong đoàn đã có những thu hoạch thật đáng kể cho cái kho chất liệu sống của mình.Ngày đi, đêm nghỉ. Nhìn ngắm,chụp ảnh,ghi chép,sáng tác....Tất cả đều lao động với một cường độ cao vào sự hăng hái chân tình. Trại sáng tác An Giang tại Tam Đảo kết thúc với một kết quả thật khả quan. Các tác phẩm rồi sẽ được thẫm định với thời gian, cái đọng lại trong mỗi thành viên tham gia trại chính là những cảm xúc mãnh liệt, chân thật đối với những vùng đất, những con người, những sự sẽ chia và cái tình con người trên dãi đất hình chữ S này.
Cuộc vui nào cũng tàn, tiệc rượu nào mà không kết. Nhưng chắc chắn hành trình xuyên Việt của đoàn Văn nghệ sỹ An Giang lần này sẽ còn đọng lại mãi trong tôi. Mong rằng những cái tên Trịnh Bửu Hoài, Lê Thanh My, Thanh Vân, Hình Quốc Minh, Đổ Ngôn, Hà Quốc Nam, Nguyễn Đức Phú Thọ, Kim Hằng, Phạm Thanh Hùng,Trương Chí Hùng, Phan Võ Hoàng Nam, Đào Uyên, người đã thành danh, người còn mục tiêu vươn tới, sẽ gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp sáng tác của mình. Có quá nhiều thứ đáng giá thu thập được trong cuộc hành trình. Tôi thành thật cảm ơn Hội Liên Hiệp VHNT An Giang và nhà thơ Trịnh Bửu Hoài, đã tạo điều kiện cho tôi và các thành viên tham gia trại lần này. Buổi sáng ở Bản Đôn,tôi bắt gặp một bức tranh chữ gò đồng hai câu thơ của nhà thơ Trịnh Bửu Hoài ( hai câu này tôi cũng có làm tranh đá ) rất phù hợp với tâm trạng của tôi sau hành trình Xuyên Việt
Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp
Quê nhà một góc nhớ mênh mông.


( Do trong chuyến đi thường xuyên di chuyển và thường không có mạng nên phần ghi chép về chuyến đi post lên không kịp.Mình sẽ đưa tiếp hình ảnh trong bài về hành trình xuyên việt trong những ghi chép tiếp theo.)

Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010

Hành trình xuyên Việt 3

Thanh hóa - Tam Đảo


Ăn sáng với món bún chả.

Thành nhà Hồ



Con đường đẹp với núi non và màu xanh

Đang vào vụ cấy



Suối cá thần làng Ngọc


Chùa Trăm Gian - Hà Nội


Đi ngang qua ngoại thành Hà Nôi


Ngày thứ tư

4 giờ 30 sáng, cả đoàn đã có mặt ở sảnh khách sạn để tiếp tục hành trình đến Tam Đảo. Hôm nay khoảng cách còn lại không nhiều, nên hành trình của chúng tôi cũng thư thả hơn. Chạy loanh quanh mãi trong thành phố, chúng tôi mới tìm được một chổ ăn sáng với món bún chả khá lạ miệng. Khác với miền nam, từ miền trung trở ra tìm một quán ăn, quán cà phê quả là khó. Hai ngày nay thật là thèm một ly cà phê đá miền nam vô cùng, cái “đen đá” ngoài này với vài viên đá bỏ vào ly cà phê đen thật khó uống vô cùng.

Rời thành phố Thanh Hóa, xe chúng tôi đi giữa những làng mạc ẩn khuất trong những hàng cây xa xa, những cánh đồng xanh màu xanh của lúa. Kể từ khi qua khỏi Nghệ An tôi mới lại thấy màu xanh của cây lúa trên những cánh đồng. Đang vào vụ cấy nên có rất nhiều người ra đồng làm việc, chủ yếu là phụ nữ. Họ cấy những mảnh ruộng chỉ to như một căn nhà ở miền nam. Đồng ruộng trãi dài hai bên con đường, còn làng mạc ở xa kia trong những hàng cây. Họa sỹ Hùng quê ở Thanh Hóa cho biết mỗi hộ được khoán một ít đất, nhưng phải chia ra làm nhiều mãnh ở những khu vực khác nhau, có mảnh tốt, có mãnh xấu nhằm để công bằng cho tất cả mọi người !

Hơn 8 giờ chúng tôi ghé lại thành Nhà Hồ trên địa phận tỉnh Thanh Hóa .Nơi đây, Hồ Qúy Ly đã xây dựng một thành trì làm kinh đô của nước Đại Ngu. Tất cả giờ chỉ còn nguyên vẹn một cổng thành và những di chỉ vừa khai quật. Khi học lịch sử trong trường phổ thông, người ta đã xem Ông như một tên phản thần, và với một sự ngu trung, người Việt đã đẩy triều đại của Ông vào chổ diệt vong¸dẫn đến mất nước vào tay của quân Minh. Cái đạo trung quân mà Khổng Tử đã truyền bá, trong trường hợp này chính thực đã phục vụ cho cái mộng bá quyền của bao triều đại Trung Quốc. Đứng trên cổng thành nhìn xung quanh cánh đồng xanh màu của lúa, tôi thật sự nuối tiếc cho những gì mà ông đã cố gắng. Ông đã rất tâm huyết với đất nước này nhưng bù lại người ta lại xem ông như một kẻ bất trung, bất nghĩa. Chỉ với thời gian ngắn ngủi, nhưng ông làm được bao nhiêu việc. Lần đầu tiên Việt Nam in tiền giấy sử dụng trong giao dịch. Ông đã cố gắng xây dựng một triều đại không bị lệ thuộc bởi phương Bắc, khẳng định bản sắc riêng của dân tộc. Chỉ riêng việc xây dựng một nền âm nhạc cung đình thoát khỏi ảnh hưởng của âm nhạc Trung Hoa cũng đủ để một người làm âm nhạc như tôi trân trọng kính phục. Nhưng tiếc thay, người ta không hiểu ông. Chính những người mà ông mong muốn mang lại sự độc lập, sự no ấm lại đẩy triều đại của ông vào chổ diệt vong.

Rời thành Nhà Hồ, đoàn chúng tôi tiếp tục tới suối cá Thần ở làng Ngọc, vượt qua rừng quốc gia cúc phương, ghé thăm chùa Trăm Gian ở ngoại thành Hà Nội. Xe chúng tôi đi trên con đường mà hai bên là núi rừng trùng điệp bao quanh. Khung cảnh đẹp và nên thơ lướt qua cửa sổ xe. Cả đoàn ai cũng lấy máy chụp ảnh, vội vã ghi lại những cảnh đẹp dọc đường qua khung cửa kính xe. Chắc chắn những bức ảnh sẽ không chất lượng lắm. Nhưng hề gì, trong đoàn chúng tôi không có nghệ sỹ nhiếp ảnh, chủ yếu là làm kỷ niệm mà.

Đoàn văn nghệ sỹ An Giang chúng tôi cũng đến chân núi Tam Đảo lúc hơn 16 giờ chiều, sau bốn ngày vượt hơn hai ngàn km. Xa xa trên đỉnh núi, thị trấn Tam Đảo ẩn hiện thấp thoáng trong mây. Cả đoàn như không còn sự mệt nhọc của bốn ngày vượt đường từ An Giang đến đây.Con đường đèo lên núi thật ngoằn nghèo, nhưng cũng thật nên thơ. Anh tài xế xe chăm chú quan sát đường, đánh những vòng cua ôm sát vách núi, điện thoại di động reo vang, nhưng anh chàng cũng chẳng dám nghe.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng có mặt tại nhà sáng tác Tam Đảo lúc hơn 6 giờ. Thị trấn đầy mây ! Nhưng trước tiên là lấy phòng, tắm rửa rồi đi ăn cái đã. Còn rất nhiều thời gian để tôi tìm hiểu Tam Đảo.

(Chổ mình ở không có WiFi nên post bài lên chậm)