Tôi đón tuổi mình
Không
có nến
Không
hoa
Ngày mỉm cười mỉa mai
tóc trắng
Tôi với tôi
Ngược xuôi
phiêu lãng
Trăm năm ơi
Còn mấy những
rong chơi
01/10.
Hãy chân thành và rộng mở tấm lòng, bạn sẽ nhận biết giá trị đích thực của cuộc sống.
Không
có nến
Không
hoa
Ngày mỉm cười mỉa mai
tóc trắng
Tôi với tôi
Ngược xuôi
phiêu lãng
Trăm năm ơi
Còn mấy những
rong chơi
01/10.
Anh lại về bên biển
Với em
Chiều hàng dương trong
veo
Gió hát
Sóng khẽ chạm
Đất trời ngọt dịu
Bước chân thu trên đỉnh
yên bình
2/8/2024
Cha tôi là một tín đồ PGHH từ năm 1940, một
năm sau ngày Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ khai sáng mối đạo. Ông nói mình vinh dự được
gặp Đức Thầy 3 lần. Đó là dịp ông cùng các tín đồ khác nghe Thầy thuyết pháp
trong những lần Đức Thầy đi khuyến nông.
Nội tôi là một thầy nghề võ (võ sư) có nhiều
học trò trong vùng. Cha tôi là con út thứ mười ba. Nội bắt cha tôi học võ từ
rất sớm, nên đến năm ông hai mươi tuổi nội đã không còn gì để dạy thêm nữa. Đó
là năm 1947, cũng là năm ông nội mất. Còn bà nội thì đã mất trước hai năm.
Mồ côi cha mẹ, cha tôi gửi miếng vườn ở giồng
Ông Tỏ, Chợ Mới cho mấy anh chị coi dùm, rồi một thân đi khắp nơi dạy võ kiếm
sống. Cũng trải qua nhiều chìm nổi rồi cha tôi dừng chân lại ở cái thị trấn bên
bờ sông Hậu này. Ở đây ông tham gia vào bộ máy chính quyền địa phương của chính
phủ VNCH. Rồi cha tôi gặp mẹ tôi, cô con gái thứ bảy của ông từ đình xã. Ngoại
tôi là gia đình cơ sở cách mạng ở núi Tượng - Ba Chúc, do bị lộ nên ông dắt cả
gia nhà ra Châu Phú sinh sống.
Cha tôi ra đi thanh thản năm ông tám mươi sáu
tuổi. Ngày ông mất, có một nhóm các vị sư ni, sư thầy hơn hai mươi người đến hộ
niệm. Đây là nhóm các sư, ni ở mấy chùa trên thành phố Châu Đốc chuyên đi hộ
niệm vãng sanh cho những gia đình phật tử có người mất. Tất cả đều là thiện
nguyện. Cha tôi không phải là Phật tử nhưng ông là một lương y hốt thuốc nam
miễn phí cho người nghèo nên quý thầy, quý cô có cảm tình, đến đám tang với
mong muốn trợ duyên cho cha tôi được vãng sanh về Tây phương cực lạc. Quý sư,
ni đồng thanh niệm Nam mô A Di Đà Phật suốt sáu tiếng đồng hồ. Cuối buổi hộ
niệm, một vị sư thầy đến sờ vào trán, vào bụng, vào chân của cha tôi rồi báo
với anh em tôi: Ông ấy không được vãng sanh về cõi Tây phương cực lạc của Đức
Phật A Di Đà mà sẽ tái sanh vào lại cõi người.
Tôi vẫn làm một ông giáo làng và vẫn giữ
nguyên câu giảng của Đức Thầy đặt trước trang Phật như khi cha tôi còn sống. Có
thể cái nguyên tắc làm người của tôi có điều này, điều nọ không hoàn toàn giống
với những tiêu chuẩn mà sinh thời ông vẫn đeo đuổi. Nhưng thưa cha, dài rộng
thấp cao gì thì con cũng chỉ cầu cái đạo làm người.
Tôi dường như thấy ông mỉm cười hiền từ và bao
dung. - Vậy đi con!
Mưa hè 03/06/2024
Tôi có nỗi buồn
Và có những niềm
vui
Tôi yêu ngày lên
Long lanh sương sớm
Tôi cũng yêu em
Và ước mơ chân thật
Ừ đó là tôi
Tôi không vô ngã
em ơi!
Bắt đầu những ngày hè 2024
Còn thêm
nhiều dính
Những nhân
gian
Dễ đâu buông
xuống phiền lụy ấy
Hỏi bao
lâu thấy
Những thênh
thang
Tháng tư
Những dòng kinh tôi
lặng lẽ
Chùm hoa ô môi
Bếp đỏ lửa chiều
Cánh đồng vẫn mùi
hương cũ
Ngọn gió trở mình
ru hạt phù sa
Tháng tư và tôi
đâu hôn phối bao giờ
Sao dòng nước vẫn
hoài đau đáu
Những chân trời điểm
vàng bông rau cóc
Con cá lóc nướng
trui
Hây hẫy nắng đồng
bằng
Tháng tư
Những dòng kinh
trăng
Bờ bãi phơi mình
Gió ở cửa sông vẫn
thổi
Nước chảy ngược rồi
xuôi
Bồi lở!
Phía riêng tôi biền
biệt những mùa
Tôi với sông đều
đã là xưa
Thuộc lòng con nước
theo ngày tròn khuyết
Tôi mỏi bàn chân
Đếm đong ngày sau
trước
Kinh vẫn miệt mài
Chảy dọc đời người
Tháng tư
Lòng kinh khô cạn
Con bìm bịp chiều
khắc khoải dòng trôi
Em đã thôi gánh về
nỗi nhớ
Còn tôi bâng khuâng
Mơ những nhịp cầu