Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Bức tượng phật

Minh tận hưởng dòng nước mát mẻ  từ chiếc vòi sen. Anh thấy sảng khoái tinh thần. Chiều nay anh về sớm, giao lại công việc cho anh em để đi dự tiệc. Hơn tám tháng nay, anh phụ trách giám sát thi công trình khu liên hợp nhà hàng khách sạn nghe đâu của một ông Việt kiều về nước đầu tư. Từ lúc bắt đầu thi công đến nay, Minh cũng chưa một lần gặp ông chủ. Mọi giao dịch, quan hệ đều do người trợ lý của ông đàm nhiệm. Minh cũng không hiểu sao anh chàng trợ lý lại đến gặp Minh đề xuất việc tham gia thi công cho công trình, rồi còn tạo điều kiện thuận lợi cho anh trong thực hiện công việc. Theo lời anh chàng trợ lý, ông chủ sẽ có mặt trong ngày khánh thành. Công việc cũng đã gần xong, khoảng một tháng nữa sẽ tổ chức lễ khánh thành. Đột nhiên hôm nay ông chủ đáp máy bay về nước có nhã ý mời anh một buổi cơm chiều. Hồi trưa, khi nghe người trợ lý thông báo và đưa thiệp mời, anh thấy hết sức ngỡ ngàng. Anh và ông chủ đâu có biết gì nhau, sao lại chỉ mời cơm một mình anh. Anh nghĩ ông chủ có lẽ muốn cảm ơn anh đã tận tình cho công việc. Thôi thì sao cũng được, ăn một bữa cơm cũng đâu thiệt thòi gì.

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Thừa kế

Ảnh Internet

Đám tang ông Hai như một sự kiện của cái thị trấn hiền hòa bên dòng sông Hậu này. Người ta đến viếng đông nghịt. Kẻ ra người vào, từ sáng đến chiều không ngớt. Đủ loại xe, đổ từ trong ngỏ ra tận cuối phố. Có vài đoàn khách cùng cơ quan với con ông. Còn lại chủ yếu là bà con trong vùng đến viếng ông. Dân ở đây ai mà không kính trọng ông và chí ít cũng đã từng một lần được ông giúp đỡ. Ông luôn quan tâm đến mọi người xung quanh và rất sẵn lòng sẽ chia những khó khăn trong cuộc sống của họ. Ông xem mọi người như người thân, giờ đây ông ra đi vào cõi vĩnh hằng, làm sao không đến để thắp một nén nhang cầu nguyện cho vong linh ông được yên nghỉ nơi suối vàng.

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

Khoảnh khắc một đời

Hư Vô - Sơn dầu của Thái Ngọc Nhi
    
Ông Mười Ba nằm lim dim trên trên chiếc ghế bố trước hiên nhà tận hưởng những tia nắng đầu ngày ấm áp. Sáng nào hai thằng cháu nội cũng đưa ông ra đây sưởi nắng. Ông thích nằm một mình. Buổi sáng nắng sớm chiếu xiên qua mái nhà bao trùm lấy cái ghế nơi ông nằm. Nhưng chỉ một chốc sau, khi mặt trời lên cao một tí, thì cái chỗ nằm của ông và cả cái khoảng sân lại được cây khế già che nắng, tỏa bóng mát rười rượi, nên bọn chúng cũng an tâm đi làm.