Thứ Sáu, 12 tháng 3, 2010

Tình chỉ là duyên

Người lại về,
từ bên kia vùng ký ức.
Hai mươi năm, một nửa vòng đời.
Tưởng con thuyền mãi xuôi biển rộng.
Cánh buồm xưa mờ mịt trong mơ.


Người lại về,
khẽ chạm vào góc khuất
Nơi ngủ yên của những tàn phai
Những niềm riêng chôn kín một đời.
Bỗng nhức nhối nỗi đau da thịt

Cứ ngỡ nước trôi xuôi,
thuyền xưa về bến.
Nào hay đâu giông tố giữa dòng.
Ta làm kẻ chinh nhân
Người về lối cũ.
Đêm có nghe nhãn rụng sau vườn.

Hai mươi năm mắt còn buồn !
Bức chân dung em,
đêm mưa nguồn thác lũ
Mảnh trăng xưa cất vào tim đau nhói,
Lạc mất em hun hút giữa đêm rừng.

Ta dấu đời mình vào mảng đen, mảng trắng.
Tháng năm trôi xuôi ngược bao dòng .
Thả đôi tay trơn tuột lợi danh.
bờ bến cũ mịt mờ xứ lạ.

Bao nhiêu năm, không về chốn ấy.
nắng đã phai, bóng khế rũ quanh thềm..
Có bao giờ trở giấc nửa đêm,
nghe lại tiếng đàn xưa thổn thức.

Ta gặp nhau ở giữa con đường.
Như chim én một lần qua sông rộng
Sao vô tình để quên chiếc bóng.
giữa dòng trôi bao nỗi thăng trầm.

Tình là duyên, hợp tan bọt nước.
Giọt sương mai lóng lánh cỏ mềm.
Chẳng nợ chi nhau cũng câu hò hẹn
Mong mùa xuân nắng ấm cuối con đường.

12.3.10
Trời nóng quá, mong một đám mưa.
sửa lại một câu

Không có nhận xét nào: