Ta ngồi đợi
Giữa đêm nghe tiếng vọng.
Con Thạch Sùng tắc lưỡi.
Tiếng thở dài từ trong tiềm thức.
Đợi điều gì ở cuối trời xa.
Ta ngồi đợi
Ngồi bên cội mai già rực rỡ.
Đàn én bâng khuâng, thềm xưa lạc mất.
Cánh mai vàng phởn phơ trong gió.
Mùa xuân năm nay không pháo giao thừa
Ta đếm ngày qua.
Thời gian trôi đi trong thinh lặng.
Chiếc lá rơi cũng làm giật thót đời.
Sợ sai lời cha, sợ bao cám dỗ
Trăm con đường,
Đâu chỉ một nẻo đi ?
Ta đã đi chập chửng, ngập ngừng
Thầm lặng, lo âu.
Sợ hãi với bao vây bủa.
Như gã thầy tu sợ rớt vào giới luật,
bởi cuộc đời lắm quỷ nhiều ma.
Cứ ngỡ cuộc đời như giấc mơ
Một giấc mơ có hoa có bướm
Bỗng bướm hoá thành sâu,
bỗng chốc hoa vươn cành gai nhọn
Giấc mơ cuộc đời tan vở mãnh gương soi.
Đợi bao nhiêu lâu rồi, ngồi đợi.
Chiếc lá xanh đã héo úa ước mơ.
Trái tim giờ nước mắt cạn khô,
lửa vẫn cháy...lập loè đom đóm.
Thôi đứng lên,
Tìm những ngày xưa.
Tìm cái thuở ta còn thơ dại nhất.
Tìm lại tiếng ầu ơ của mẹ
Ngân thiết tha câu hát sáng trong.
Thôi đứng lên,
giờ ta lại là ta
một chút dại khờ, một đôi khi lầm lỗi.
Có hề chi đời người vốn thế
Miễn sao ta sống thật với trái tim mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét