![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh4zhW7YAmwkrdCJRyG_xH3QJg_UwJoC6YPSymetm_Ocg_q1BXJkJn8gApvStGIam7uB-SRzYeWuxQUlJwqPHehXm8HaMm0ndnV1Xb7WBFkw1ijBLxHmYo_-aE52BLJD08mOCqAEcyQno8/s320/huynhphuso.jpg)
Sau năm 1975 thì lễ hôi 18.5 bị cấm tổ chức, bọn nhóc chúng tôi không còn được chiêm ngưỡng những "Dâng cộ đèn", những "Bè Thuỷ lục" rực rở sắc màu trong những ngày lễ hội. Đến năm 1999, khi nhà nước công nhận lại Đạo PGHH là một tôn giáo hợp pháp, lễ hội 18.5 cũng được tổ chức lại hàng năm, nhưng không còn quy mô bề thế như xưa nữa. Hầu như chỉ có sự quan tâm của các tín đồ lớn tuổi, giới trẻ hiện nay ít chú ý các vấn đề về tôn giáo, tâm linh. Vã chăng hiện tại tình hình chính trị xã hội đã khác xưa rất nhiều, trong một nhịp sống vội vã, sôi động như hiện nay củng khó có thể đòi hỏi hơn thế nữa.
Tôi là một tín đồ PGHH nhưng cho đến bây giờ tôi củng vẫn chưa được ai đó công nhận chính thức, và tôi củng chưa một lần vào Tổ Đình để lạy Đức Thầy. Nhưng trong thâm tâm tôi,tôi luôn xem mình là một tín đồ PGHH. Cha tôi là một tín đồ từ khi đạo HH vừa mới khai sáng. Ông rất kính trọng Đức Huỳnh Giáo chủ và xem ông là một vị phật. Ông đã từng hai lần được tham gia nghe Đức Huỳnh Giáo Chủ thuyết pháp và khuyến nông, nhưng lần gặp thứ ba với Đức Thầy mới để lại trong ông ấn tượng sâu sắc."Năm ấy mẹ con bệnh, cuộc sống quá khó khăn- Ông kể - cha theo một số người bạn làm phu khuân đá ở núi Châu Thới-Tây Ninh. Công việc nặng nhọc lại ăn uống kham khổ nên bệnh bao tử của cha tái phát và hoành hành dữ dội, nằm một chổ hai ba ngày, anh em định đưa về. Cha đã vái Đức Thầy phù hộ cho con vượt qua cảnh ngộ khó khăn này, đêm ấy cha nằm mơ thấy Đức Thầy, cha quỳ xuống và nói Thầy ơi cứu con, Đức Thầy mĩm cười rồi đi đến, người đưa tay ra vuốt vào chổ đau bao tử rồi nói : Sao con không sắc thuốc uống, rồi người cười quay lưng bỏ đi. Tỉnh dậy, cơn đau bao tử củng dần dần dịu lại,anh em vui mừng nấu cháo cho ăn. Thầy bảo sắc thuốc uống mà thuốc ở đâu ? Cha chợt nhớ những bài thuốc nam của Đức Thầy trong Sấm giảng thi văn giáo lý, cha nhờ anh em đi tìm giúp, sau mấy thang thuốc nam bệnh đau bao tử của cha hoàn toàn khỏi hẳn và mấy mươi năm nay chưa hề tái phát". Ông luôn xem mình là một tín đồ hoà hảo điển hình theo giáo lý của Thầy "học Phật tu nhân, tại gia cư sỉ". Ông hoàn toàn chống lại những kẽ mượn danh hoạt động đạo để làm những điều cá nhân, ông củng chống lại việc sửa đổi hoặc thêm thắt những nghi lễ đi ngược lại với giáo lý của Đức Thầy. Ông nói :"Thầy dạy ăn hiền ở lành, sống có trách nhiệm,có tình nghĩa, biết thương yêu chia sẽ...tựu trung làm một tín đồ HH tốt chỉ cần thực hiên tốt câu : Miễn cho rồi cái đạo làm người". Ông thực hiện ngày cúng hai thời và tháng ăn chay bốn ngày vào 14,rằm
và 29,30 âm lịch mỗi tháng. Lúc nhỏ ông củng dạy anh em tôi cúng lạy hàng ngày,dạy anh em tôi học thuộc những bài nguyện. Chính những ngày tháng này tôi đã đọc đi đọc lại quyển Thi Văn Giáo Lý của Đức Thầy (hồi đó khổ quá , thiếu sách để đọc, lúc rảnh thì cứ đọc những gì mình có). Tuy nhiên, lúc ấy tôi làm gì hiểu được những điều ghi trong giáo lý, đến khi lên cấp 3 thì tôi đã không còn thực hiện cúng lạy hàng ngày và đặc biệt tôi không thể ăn chay ngày nào. Cha tôi không ép buộc, ông nói điều đó chỉ có ý nghĩa khi con thực hiện với một sự tự nguyện - Chay thiệt tánh chay tâm mới quý- ông kết luận.
Năm tôi học lớp 11 (1982-1983), tôi được nhà trường kết nạp vào Đoàn TNCS HCM. Khi làm lý lịch, đến phần tôn giáo tôi hỏi cha tôi nên viết thế nào, vì thật ra từ nhỏ đến lúc ấy tôi chưa hề quy y một tôn giáo nào (khi đi xác nhận lý lịch này tại công an thị trấn, tôi đã nhận được một lời "chứng" hết sức đáng nhớ --- Xác nhận đương sự là học sinh trường.... có cha trước năm 1975 tham gia địch nguỵ tề---).Cha tôi chỉ nói với tôi thật nhẹ nhàng: Cả đời cha quy y theo Thầy, một đời một đạo, cha không ép buộc nhưng cha mong muốn con củng sẽ là một tín đồ HH tốt. Vậy là tôi trở thành tín đô PGHH. Thật ra củng không đơn giản chỉ là đề nghị của cha, từ nhỏ khi đọc sấm giảng Thi Văn Giáo Lý tôi đã nghí suy về tôn chỉ của đạo. Tôi thật sự thấy mình củng sẽ sống như những đạo lý ấy cho dù tôi không phải là tín đồ PGHH. Người Việt có tình yêu thương quê hương đất nước, có lòng kính trọng đối với tổ tiên ông bà, có lòng nhân ái ,biết yêu thương chia sẽ, đùm bọc lẫn nhau, những điều này không phải đã ghi rỏ trong Tứ ân của Đạo HH sao."...Bàn xét trong Đạo chúng ta thuộc hạng học Phật tu Nhân, tại gia cư sĩ..." Chính việc xác định tín đồ của mình nên Ông đã xây dựng một tôn chỉ hành đạo hoàn toàn phù hợp với cuộc sống sinh hoạt của người dân đồng bằng sông cửu long. Không có gì cao siêu hết, miễn cho rồi cái đạo làm người, chẳng phải khi làm một tín đồ HH với đúng những tôn chỉ mà Thầy đã dạy thì ta đã là một người yêu nước rồi sao. Tôi là một tín đồ PGHH chính là từ sự tán đồng với giáo lý của Đức Huỳnh Giáo Chủ, nó thật sự phù hợp với đạo lý ngàn đời của người Việt, sống sao cho phải đạo làm người.
Tôi là một tín đồ PGHH nhưng cho đến bây giờ tôi củng vẫn chưa được ai đó công nhận chính thức, và tôi củng chưa một lần vào Tổ Đình để lạy Đức Thầy. Nhưng trong thâm tâm tôi,tôi luôn xem mình là một tín đồ PGHH. Cha tôi là một tín đồ từ khi đạo HH vừa mới khai sáng. Ông rất kính trọng Đức Huỳnh Giáo chủ và xem ông là một vị phật. Ông đã từng hai lần được tham gia nghe Đức Huỳnh Giáo Chủ thuyết pháp và khuyến nông, nhưng lần gặp thứ ba với Đức Thầy mới để lại trong ông ấn tượng sâu sắc."Năm ấy mẹ con bệnh, cuộc sống quá khó khăn- Ông kể - cha theo một số người bạn làm phu khuân đá ở núi Châu Thới-Tây Ninh. Công việc nặng nhọc lại ăn uống kham khổ nên bệnh bao tử của cha tái phát và hoành hành dữ dội, nằm một chổ hai ba ngày, anh em định đưa về. Cha đã vái Đức Thầy phù hộ cho con vượt qua cảnh ngộ khó khăn này, đêm ấy cha nằm mơ thấy Đức Thầy, cha quỳ xuống và nói Thầy ơi cứu con, Đức Thầy mĩm cười rồi đi đến, người đưa tay ra vuốt vào chổ đau bao tử rồi nói : Sao con không sắc thuốc uống, rồi người cười quay lưng bỏ đi. Tỉnh dậy, cơn đau bao tử củng dần dần dịu lại,anh em vui mừng nấu cháo cho ăn. Thầy bảo sắc thuốc uống mà thuốc ở đâu ? Cha chợt nhớ những bài thuốc nam của Đức Thầy trong Sấm giảng thi văn giáo lý, cha nhờ anh em đi tìm giúp, sau mấy thang thuốc nam bệnh đau bao tử của cha hoàn toàn khỏi hẳn và mấy mươi năm nay chưa hề tái phát". Ông luôn xem mình là một tín đồ hoà hảo điển hình theo giáo lý của Thầy "học Phật tu nhân, tại gia cư sỉ". Ông hoàn toàn chống lại những kẽ mượn danh hoạt động đạo để làm những điều cá nhân, ông củng chống lại việc sửa đổi hoặc thêm thắt những nghi lễ đi ngược lại với giáo lý của Đức Thầy. Ông nói :"Thầy dạy ăn hiền ở lành, sống có trách nhiệm,có tình nghĩa, biết thương yêu chia sẽ...tựu trung làm một tín đồ HH tốt chỉ cần thực hiên tốt câu : Miễn cho rồi cái đạo làm người". Ông thực hiện ngày cúng hai thời và tháng ăn chay bốn ngày vào 14,rằm
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjGFVddtcuZemTcR8Pnfn9CCptaxjmXwKyEFGUuoKdoGyiZRTJ3bqvIw8y0FTJOoCHwWWEaxLPVosdNQgQJbxHwzmKdeX9o_Y5eGwPW8olMNOTT9W8lfQe_VHiGFIN7agC3yhObm21eWb0/s320/03072008067.jpg)
Năm tôi học lớp 11 (1982-1983), tôi được nhà trường kết nạp vào Đoàn TNCS HCM. Khi làm lý lịch, đến phần tôn giáo tôi hỏi cha tôi nên viết thế nào, vì thật ra từ nhỏ đến lúc ấy tôi chưa hề quy y một tôn giáo nào (khi đi xác nhận lý lịch này tại công an thị trấn, tôi đã nhận được một lời "chứng" hết sức đáng nhớ --- Xác nhận đương sự là học sinh trường.... có cha trước năm 1975 tham gia địch nguỵ tề---).Cha tôi chỉ nói với tôi thật nhẹ nhàng: Cả đời cha quy y theo Thầy, một đời một đạo, cha không ép buộc nhưng cha mong muốn con củng sẽ là một tín đồ HH tốt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét