Phải
chi mình ngu ngơ
để
chẳng cần biết rằng nắng hay mưa, trưa hay sớm
không
có những nỗi lo
và
chẳng bận tâm cho những bon chen vô nghĩa
ngày
cứ bình yên trôi!
Phải
chi mình ngu ngơ
để
không nhớ rằng đã cuối xuân hay đầu hạ
nụ hoa cuối vườn có nở trong chiều
mặc
con ve sầu nỉ non lời than cho bao ước muốn
gió
cuốn đi lời hứa cùng em.
Phải
chi mình ngu ngơ
để thảnh thơi khóc cười
bước
qua
bóng mình giữa đêm mộng mị.
để
chẳng biết bắt đầu cũng chẳng hay kết thúc
Không nhớ
mùa thu thêm bao nhiêu những tàn phai.
Phải chi mình ngu ngơ
để những cơn say chỉ là mưa qua lối nhỏ
chẳng ướt gót chân ai
chẳng làm ray rức những khởi đầu
và khi ta ngu ngơ Thượng đế cũng sẽ mĩm cười
buông lời tha thứ.
Phải chi mình ngu ngơ
để những cơn say chỉ là mưa qua lối nhỏ
chẳng ướt gót chân ai
chẳng làm ray rức những khởi đầu
và khi ta ngu ngơ Thượng đế cũng sẽ mĩm cười
buông lời tha thứ.
Phải chi mình ngu ngơ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét