Không đi được cùng một lúc với đoàn, mà phải đi máy bay ra trước để đón đầu tuy tốn tiền nhưng cũng có cái hay.Lần đầu tiên ngồi máy bay (mong đừng cười) mà lại là Boing 707 nữa chứ. Bồng bền giữa mây trắng, nhìn từ trên cao xuống, phong cảnh thật sự đẹp tuyệt vời. Những hình ảnh mà trước đây chỉ được xem trên tivi, bây giờ hiện ra ngay trước mắt dưới cánh máy bay, hùng vĩ và thơ mộng như một bức tranh.. Tôi thích nhất lúc bay ngang qua núi rừng Tây Nguyên, trên cao nhìn xuống một màu xanh ngút ngàn ẩn hiện phía dưới những đám mây trắng trôi lãng đãng. Ở trong cái màu xanh chập chùng ấy, những con sông chảy uốn lượn như những cánh tay vươn dài ôm lấy núi rừng. Dưới cánh máy bay, bổng hiện ra một hồ nước (có lẽ là một hồ chứa nước thuỷ điện mà tôi không biết tên gì) lấp lánh ánh mặt trời như một điểm nhấn, tạo cho bức tranh thêm phần lung linh huyền ảo. Rất tiếc ngồi trong máy bay không ghi lại được cảnh nào. Chuyến bay cũng khá nhanh, khởi hành ở sân bay Tân Sơn Nhất (TP.HCM) lúc 7g10 phút, đến 8g30 tôi đã có mặt ở sân bay Phú Bài (Huế). Quá sớm so với đoàn, như vậy tôi có hơn nữa ngày trời để lang thang một chút ở nơi mà các vua chúa nhà Nguyễn đã chọn làm kinh đô của Việt Nam.Đây là lần đầu tiên tôi tới Huế. Lần đầu đặt chân xuống mảnh đất cố đô, không khỏi có chút bồi hồi trong dạ. Huế hôm nay nóng quá, có lẽ phải trên 38 độ. Trước tiên phải tìm chổ nghỉ cho cả đoàn, để đồ đạc cái đã.Với quãng đường từ Nha Trang đến Huế, có lẽ phải 22g đêm anh Hoài và cả đoàn mới đến. Vậy là phải tranh thủ đi thăm một số nơi mà từ trước đến nay chỉ nghe qua.
Anh chàng chạy honda ôm mê âm nhạc (anh chàng khoe mình là nhạc công đàn guitar list!) lại có vẽ thích làm một hướng dẫn viên, luôn miệng giới thiệu các di tích. Vậy là tôi "kết" luôn, nhờ anh ta làm tài xế kiêm người dẩn đường. Huế không ồn ào náo nhiệt như những thành phố phương nam. Không có nhiều nhà cao tầng, đường phố nhỏ, nhưng lượng xe lưu thông không nhiều, nên phố xá dường như thân tình, gần gủi. Ngồi sau xe của anh chàng honda ôm, tôi có cảm giác như đi giữa một thị trấn vùng Bảy núi, nhất là đường đến các di tích.
Điểm đầu tiên tôi đến là Đại nội, cung đình của các vị vua nhà Nguyễn. Không có nhiều khách người Việt, mà chủ yếu là khách nước ngoài (những bức ảnh là tôi nhờ họ bấm máy dùm). Điều tôi thấy không được hay lắm là có hai quầy bán vé tham quan, một cho người Việt và một cho du khách nước ngoài. Sao lại phải phân biệt đối xử thế.
Hôm nay trời nắng nóng quá, tôi lang thang khắp nơi trong đại nôi. Đây là nơi mà các vị vua nhà Nguyễn cùng với cả triều đình của mình ngự trị trong mấy trăm năm. Tất cả giờ đây chỉ còn lại những phế tích ghi dấu một thời vàng son rực rở. Đâu rồi những buổi thiết triều uy nghi với rực rở mũ áo, võng lọng. Đâu rồi hào quang của một triều đại. Tất cả giờ chỉ là những hoài niệm trong lòng du khách khi có dịp ghé qua. Tôi thử cố hình dung cảnh sinh hoạt cung đình với dập dìu cung tần mỹ nữ, thái giám, quân cấm vệ. Thấy gì qua những hiện vật của người xưa để lại ! "những người muôn năm củ, hồn bây giờ nơi đâu", câu thơ viết về ông đồ của nhà thơ Vũ Đình Liên sao mà hợp với hoàn cảnh này đến thế.
Điểm thứ hai tôi đến là lăng mộ Tự Đức, nơi a nghỉ cuối cùng của vị vua thứ hai triều đình nhà Nguyễn. Chắc chắn không thể sánh bằng lăng mộ của các hoàng đế Trung Hoa, nhưng như thế này thì cũng đã là "vua" rồi. Lăng rộng rãi và được chia ra nhiều khu vực. Có lẽ ngày xưa nó cũng huy hoàng dù đó là nơi để chết của một vị hoàng đế. Còn bây giờ mọi thứ đều củ nát rêu phong. Có khác gì giữa một nấm mồ hoang và một lăng mộ hoành tráng. Người nằm dưới ấy cũng đều về với cát bụi như nhau. Một nắm xương tàn, danh lợi chỉ là hư ảo, một thoáng vụt tan như bọt nước đầu gành.
Buổi trưa Huế nắng như đổ lửa xuống mặt đất. Ngồi ở trong bóng cây vẫn không thấy mát được chút nào. Anh chàng honda ôm tên Định nói huyên thuyên đủ chuyện, hắn bảo nên đi lăng Khải Định, kiến trúc đẹp và hoành tráng hơn. Nhưng nắng nóng quá, đành về khách sạn ngủ một giấc, dành lại cho dịp khác vậy.
Buổi tối ra bờ sông Hương uống cafe. Mãi đến 22 giờ anh Hoài và đoàn mới đến. Ngày mai đi chặng 3 và có lẽ dừng lại ở Thanh hoá.
Anh chàng chạy honda ôm mê âm nhạc (anh chàng khoe mình là nhạc công đàn guitar list!) lại có vẽ thích làm một hướng dẫn viên, luôn miệng giới thiệu các di tích. Vậy là tôi "kết" luôn, nhờ anh ta làm tài xế kiêm người dẩn đường. Huế không ồn ào náo nhiệt như những thành phố phương nam. Không có nhiều nhà cao tầng, đường phố nhỏ, nhưng lượng xe lưu thông không nhiều, nên phố xá dường như thân tình, gần gủi. Ngồi sau xe của anh chàng honda ôm, tôi có cảm giác như đi giữa một thị trấn vùng Bảy núi, nhất là đường đến các di tích.
Điểm đầu tiên tôi đến là Đại nội, cung đình của các vị vua nhà Nguyễn. Không có nhiều khách người Việt, mà chủ yếu là khách nước ngoài (những bức ảnh là tôi nhờ họ bấm máy dùm). Điều tôi thấy không được hay lắm là có hai quầy bán vé tham quan, một cho người Việt và một cho du khách nước ngoài. Sao lại phải phân biệt đối xử thế.
Hôm nay trời nắng nóng quá, tôi lang thang khắp nơi trong đại nôi. Đây là nơi mà các vị vua nhà Nguyễn cùng với cả triều đình của mình ngự trị trong mấy trăm năm. Tất cả giờ đây chỉ còn lại những phế tích ghi dấu một thời vàng son rực rở. Đâu rồi những buổi thiết triều uy nghi với rực rở mũ áo, võng lọng. Đâu rồi hào quang của một triều đại. Tất cả giờ chỉ là những hoài niệm trong lòng du khách khi có dịp ghé qua. Tôi thử cố hình dung cảnh sinh hoạt cung đình với dập dìu cung tần mỹ nữ, thái giám, quân cấm vệ. Thấy gì qua những hiện vật của người xưa để lại ! "những người muôn năm củ, hồn bây giờ nơi đâu", câu thơ viết về ông đồ của nhà thơ Vũ Đình Liên sao mà hợp với hoàn cảnh này đến thế.
Điểm thứ hai tôi đến là lăng mộ Tự Đức, nơi a nghỉ cuối cùng của vị vua thứ hai triều đình nhà Nguyễn. Chắc chắn không thể sánh bằng lăng mộ của các hoàng đế Trung Hoa, nhưng như thế này thì cũng đã là "vua" rồi. Lăng rộng rãi và được chia ra nhiều khu vực. Có lẽ ngày xưa nó cũng huy hoàng dù đó là nơi để chết của một vị hoàng đế. Còn bây giờ mọi thứ đều củ nát rêu phong. Có khác gì giữa một nấm mồ hoang và một lăng mộ hoành tráng. Người nằm dưới ấy cũng đều về với cát bụi như nhau. Một nắm xương tàn, danh lợi chỉ là hư ảo, một thoáng vụt tan như bọt nước đầu gành.
Buổi trưa Huế nắng như đổ lửa xuống mặt đất. Ngồi ở trong bóng cây vẫn không thấy mát được chút nào. Anh chàng honda ôm tên Định nói huyên thuyên đủ chuyện, hắn bảo nên đi lăng Khải Định, kiến trúc đẹp và hoành tráng hơn. Nhưng nắng nóng quá, đành về khách sạn ngủ một giấc, dành lại cho dịp khác vậy.
Buổi tối ra bờ sông Hương uống cafe. Mãi đến 22 giờ anh Hoài và đoàn mới đến. Ngày mai đi chặng 3 và có lẽ dừng lại ở Thanh hoá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét