Như con ngựa già đi qua triền dốc
Vó đã chùng
Bụi làm mòn chiếc móng
Dặm trường xa
Bao ngồn ngộn đời
Ngày qua muôn phương
Suối khe, nương xa chừng quen biết
Hợp tan lắm đa đoan
Em, tôi
Những khung trời đơn lẻ
Mưa vẫn tự nghìn xưa
Có những dòng sông chảy suốt đời người
Cỏ non cho chú ngựa là tình yêu với đất
Những mạch nguồn không dứt
Tôi, emBao nẻo phù sinh
Con ngựa già đã qua vời vợi
Những tầng mây
Gió cũng làm tan những giấc mơ dài đầy ngã rẽ.
Những vực sâu lặng yên
Còn lưu dấu bóng người
Bây giờ mùa thu
Nhiều trăn trở
Có không những hối hả buổi hè
Còn bao con dốc!
Đâu gì vội vã
Tôi, em!
10/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét