Đã bao lần ta đi giữa mưa.
Giữa trời đầy gió.
Mang theo nỗi cô đơn
Đôi tay buồn
Trơn ướt giọt mưa trôi xuôi theo kẽ
Ta với ta ở giữa gió mưa.
Đã bao lần ta qua phố xa
Những miền đất lạ
Rao bán nỗi cô đơn
Mòn mõi đợi
Lặng ngắt phố phường, người xuôi hờ hững
Ai chẳng mang riêng nỗi cô đơn.
Cô đơn là trạng thái tinh thần mà trong cuộc sống ai cũng sẽ gặp, sẽ trải qua.
Ta gặp sự cô đơn của Nguyễn Hoàng Nam :" Đã bao lần ta đi dưới mưa/ Giữa trời đầy gió/ Mang theo nỗi cô đơn" Người tâm trạng bình thường , đi giữa mưa gió, đã thấy khó chịu, sốt ruột, bứt dứt, nhưng ở đây người đi trong mưa gió mang theo nỗi cô đơn thì cô quạnh lắm! Đìu hưu lắm! ." Đôi tay buồn/ Trơn ướt giọt mưa rơi trôi xuôi theo kẽ." Ý thơ này của tác giả rất sâu sắc và độc đáo.Nỗi cô đơn thường hiện hữu trong cõi lòng, trong tim côi,nhưng ở đây nỗi cô đơn còn được tràn lên " Đôi tay buồn". Đôi tay này bình thường hứng khởi lướt trên phím đàn và đã từng choàng đôi vai mảnh dẻ, vòng ôm ngang tấm eo thon mềm mại của người con gái ta yêu. Giờ đây đôi tay ấy lạc lõng " ...Buồn / trơn ướt giọt mưa trôi xuôi theo kẽ" và chỉ có "Ta với ta ở giữa gió mưa" đơn côi hưu hắt. Thường khi thấy buồn, thấy cô đơn, ta xách ba lô làm chuyến du ngoạn đến những miền đất lạ xa xôi, để đổi không khí, đổi gió cho tâm hồn phơi phới trở lại. Nhưng với Nguyễn Hoàng Nam thì "Đã bao lần ta qua phố xa/Những miền đất lạ" lại là để "Rao bán nỗi cô đơn". Người ta chỉ rao bán những thứ gọi là hàng hoá sờ nắm được, ước định được bằng đôi mắt. Nhưng anh lại "Rao bán nỗi cô đơn" bởi nỗi cô đơn đã được đẩy lên đến cực đỉnh không thể chịu đựng được nữa. Một câu thơ rất đắt, rất tuyệt tác. Nhưng hỡi ôi rao bán rồi " Mòn mỏi đợi/ Lặng ngắt phố phường người xuôi hờ hững".Đúng thế! Khi con người đã cô đơn thì ở chốn đô hội phồn hoa náo nhiệt, mình vẫn thấy hoang lạnh trống vắng, bởi trong dòng người đông vui tấp nập kia có ai là người của lòng mình đâu ,vẫn chỉ có "Ta với ta" độc ẩm với nỗi cô đơn của chính mình mà thôi.
Câu kết bài thơ "Ai chẳng mang riêng nỗi cô đơn" làm ta nhẹ cả lòng , vì tác giả trở về với suy nghĩ thường nhật: Còn sống trên cõi dương gian này ai rồi cũng mang nỗi cô đơn. Chỉ khi về với cõi vĩnh hằng điều ấy mới thôi tồn tại.
Bài thơ rất hay ,mang tâm trạng buồn nhưng không bi lụy được khẳng định ở câu kết "Ai chẳng mang riêng nỗi cô đơn". Đọc xong bài thơ, lòng nhẹ nhõm bởi suy tư: Ồ ai rồi cũng có lúc thấy cô đơn, dù cuộc sống có thành đạt viên mãn, đấy là điều tất yếu trong cuộc sống. Chỉ có những người không có tâm hồn mới không bao giờ biết cô đơn. Và cô đơn cũng chính là chất xúc tác cho các tác phẩm tuyệt vời bay lên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét