Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009

Viết cho những con trai.


Ta viết cho con,
những đứa con trai.
Tuổi hai mươi thênh thang trăm lối.
Những thằng nhóc xù xì như trái mít.
Mà ước mơ vươn tới trăng sao.

Ta viết cho con,
những trăn trở đêm dài.
Lời yêu thương từ hai mươi năm trước.
Khóc chào đời con ơi thấu nỗi
Chốn nhân gian, nước mắt ướt nụ cười.

Ta viết cho con,
tuổi hai mươi.
Cái tuổi tìm chị Hằng qua bóng nước.
Nước qua cầu đôi dòng xuôi ngược
Rồi ngược xuôi một chuyến đò ngang.

Ta viết cho con,
khi quá nữa đường trần.
Bước hành hương đôi lần chân toé máu.
Lo cho con ngày mưa trơn lối
Ngại đường xa con lắm thác ghềnh.

Thì bước đi con,
nắng ở cuối con đường.
Đêm có mưa, rồi mai ngày lại mới.
Mầm rồi xanh , nụ hôn xanh ước vọng.
Nắng trinh nguyên như tự thuở hồng hoang.

Ngồi hát cùng con,
khi bảo tố trùng khơi.
Đừng nuối tiếc, ngày qua như tiếng thở.
Không với sắc, sắc không là thế.
Trắng bờ lau, bóng nắng qua thềm.

Ta uống cùng con,
chén rượu đầu đời.
Nếm men cay, nếm bao ảo mộng,
Say đi nhé, mai rồi tỉnh giấc.
Bước thong dong bắt gặp được mình.

Hôm nay là Sinh nhật của mình. Lẽ ra mình đã quên nếu không có mấy tin nhắn chúc mừng của con gái và vh. Đến trưa mở mail mới thấy chúc mừng của mấy Forum trên mạng. Thôi thì tự thưởng mình một ly caphê zậy. Đúng là đã nữa đường trần, giật mình nhìn lại mới hay hai thằng nhóc giờ đã sắp đôi mươi, cái tuổi của chúng ta vào hồi trên hai mươi năm trước. Đôi khi tôi tự hỏi , bọn nhóc thời nay nghĩ gì ? chịu , thật khó mà đem cái tiếp nhận ở thập niên 7-8 mươi ra mà xét đoán chúng nó . Chỉ có điều tất cả chúng ta đều mong mỏi cho con cái chúng ta những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống, không bước lên những chiếc gai mà cha chúng đã lỡ giẫm phải ngày hôm qua.
Bài thơ này mình viết cũng từ cảm xúc khi đọc bài thơ "Con gái" của Thanh Quang viết tặng cho con gái.

Không có nhận xét nào: