Thứ Tư, 17 tháng 6, 2009

Về đâu cuối nẻo đường

 
  cuối đường dong ruổi
về đâu, đi về đâu !
Cành hoa đời khô héo,
Phù du ơi ! về đâu ?

Con đường nào
chân qua,
Dấu thời gian còn đọng ?
Dòng sông nào đã qua,
Trôi
về biển bao la !

Ngày qua bao phiền muộn
Tháng đến những lo toan
Gánh đời oằn vai nặng
Thoáng chốc chỉ là mơ.

Ngàn năm hay một khắc
Ngày tháng hững hờ trôi
Chưa khô chung hội ngộ
Đã cạn chén ly bôi.

Ở cuối đường phiêu lãng
Còn ai lạ ai quen
Đời nông sâu bao
nỗi
Tan như giấc mơ dài

Vậy là xong giấc điệp
Bướm rủ xác than tàn
Trăm năm về một phút
Tĩnh lặng chốn hư vô.

Loanh quanh đời xuôi ngược
Lặn ngụp chốn vô thường
Mãi mê tìm với bóng
Hỏi nguồn cội nơi đâu.

Về đâu nơi cuối n
o
Gửi thân xác hao gầy
Nợ đời, người chưa dứt
Sao tắt lửa yêu đương.

Rượu đầy vơi bao bận
Tàn hết những cuộc vui
Quắc quay sầu nhân thế
Ai còn say với ai .

Ở cuối đường dong ruổi
Người có đợi chờ người
Đừng qua cầu sinh tử
Để còn hẹn kiếp sau.


Kính tặng Cha


Hơn một tháng rồi ông già nằm viện, chiến đấu với thần chết, nắm giữ từng ngày cuộc sống. Anh em chúng tôi ngoài việc cầu cứu các bác sỹ và chăm sóc an ủi ông, chúng tôi còn làm được gì nữa. Tám mươi hai tuổi rồi, đã đứng trước ngưỡng của sự sống và cái chết, còn ngày nào, năm nào là mừng ngày ấy năm ấy. Đời sống của con người chỉ là hữu hạn so với cái vô hạn của bao la đất trời. Đi rồi về là quy luật có ai đâu mà cưởng lại được. Thế nhưng chuyện sinh ly tử biệt sao tránh khỏi đau lòng. Mỗi người đều đi hết đường của mình, có kẻ xênh xang võng lộng, người lên ngựa xuống voi, cũng có người phải lê từng bước, nhưng rồi cuối cùng cũng tới trạm dừng chân cuối cùng. Làm sao thay đổi được gì.
Chỉ cầu trời cho ông kéo dài thêm những năm tuổi thọ để sống vui vầy cùng con cháu, hưởng những niềm vui trần thế.

2 nhận xét:

Thu Huyền nói...

Trịnh Công Sơn viết: "Tôi nay ở trọ trần gian. Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời...".

Lúc ngồi một mình, ngẫm hóa ra lại đúng. Bởi tất cả chỉ là "Ngẫu nhiên". Ngẫu nhiên như việc được sinh ra, ngẫu nhiên như việc gặp một người và có thể trở thành tri kỷ.. "Sinh - lão - bệnh - tử" - kiếp làm người chẳng tránh được. Chỉ mong sao... đến khi rời đường trần, mọi điều sẽ nhẹ nhàng như mây bay, gió thoảng. Như vậy là hạnh phúc.

Cháu xin chia sẻ với chú. :-)

Nguyễn Hoàng Nam nói...

Rất cám ơn đã đến thăm và đồng cảm.
"...những hẹn hò từ nay khép lại, thân nhẹ nhàng như mây..." Cũng mong là vậy.