Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

Tôi ơi...đừng tuyệt vọng!

Tranh đá grannit
Tôi biết đến nhạc Trịnh trong một lần đến chơi và ngủ lại nhà đứa bạn cùng lớp. Lạ nhà, nên chỉ mới hơn bốn giờ sáng là tôi đã thức giấc. Không gian ở miền quê thật yên tĩnh. Tôi định xuống giường, mở cửa để ra sau vườn hít thở không khí trong lành buổi ban mai. Bỗng trên lầu vọng xuống tiếng đàn guitar từ chiếc máy cassette, rồi một giọng nữ cất lên thật ngọt ngào và sâu lắng. “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi…”… Những ca từ và giai điệu đầu tiên đã cuốn hút tôi. Có gì đó vừa xa, vừa gần, vừa lạ, vừa quen, nữa như lời kinh, nữa như lời trò chuyện. Hồi ấy, những năm đầu thập niên 1980, lũ học trò cấp ba chúng tôi chỉ được nghe những bài nhạc đoàn đội trong các buổi sinh hoạt ở trường, hay nghe những bài hát chiến đấu phát trên đài phát thanh qua chiếc loa đặt ở đầu ngõ. Bây giờ nghe những bài nhạc này, tôi bỗng như phát hiện một thế giới âm nhạc hoàn toàn khác. Buổi sáng trong lúc quây quần bên mâm cơm, chú Phương (là cha của người bạn tôi) cho biết đó là nhạc Trịnh Công Sơn qua tiếng hát Khánh Ly.