Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

Tôi đi dự trung thu.

Thật sự thì tôi chỉ là khách bất đắc dĩ của buổi phát quà vui trung thu cho trẻ em nghèo của ấp Vĩnh Bình ( xã Vĩnh Thạnh Trung,Châu phú, An Giang ). Một đứa học trò của tôi nhận lời đệm đàn phục vụ văn nghệ cho buổi sinh hoạt, rủ thầy đi dự trung thu. Củng hay hay, tham gia cùng các em đón trung thu, cùng hoà vào niềm vui của các em cho tâm hồn mình thư thái củng tốt. Vả lại tôi củng thích khi biết được có những sự quan tâm cho trẻ em nghèo vùng nông thôn. Năm nay, có vẽ các em thiếu nhi miền tây không được ông trời ưu ái, tết trung thu lại ngay bảo nên mưa suốt. Hôm nay, rằm tháng tám, buổi sáng đước một ít nắng, nhưng đến khoảng 14 giờ thì trời bắt đầu mưa trở lại. Buổi phát quà vui trung thu cho thiếu nhi nghèo của ấp Vĩnh Bình được tổ chức trong nhà lồng chợ Kinh 7 vừa xây xong, khang trang sạch sẽ, nên cho dù ngoài trời mưa nhưng vẫn có chổ cho các em sinh hoạt vui chơi. Từ xa đã nghe tiếng nhạc phát ra vang dội, hôm nay ấp chơi ngon, thuê hẳn cả một bộ âm thanh cùng với người đệm đàn cổ lẩn nhạc. Mới chưa được 6 giờ và mặc dù trời vẫn còn mưa nhỏ, nhưng đã có trên trăm em thiếu nhiêu trong khu vực có mặt ở nơi tổ chức. Ở ngay cứa nhà lồng chợ, đập vào mắt mọi người là một chiếc ngôi sao được làm bằng đền nê-ông có vẽ khá hoành tráng. Nhưng khi tôi bước vào trong tôi chẳng hề thấy một biểu ngữ, một băng rôn hoặc bục lễ hay thứ gì đại loại đẻ có thể xác nhận dây là một cuộc lễ. Ở ngay giữa khoảng trống của nhà lồng chợ, anh chàng chỉnh âm thanh chễm chệ với bao nhiêu dụng cụ lỉnh kỉnh, hai anh nhạc công cổ và nhạc cũng dọn chổ cho mình cạnh bên ấy. Ở sát phần tường của quày bán vãi là bốn chiếc bán theo kiểu bàn tiệc ( loại bàn tròn của các dịch vụ đám tiệc ở miền tây), ở đó đã có khoảng mười mấy vị chức sắc của ấp ngồi đó. Ngoài trời vẫn còn mưa nên hầu hết tát cả các em nhỏ có mặt đều tập trung vào trong nhà lồng chợ. Tiếng nhạc disco từ dàn loa công suất cao, hoà với tiếng hò hét chạy giỡn hết sức phấn khích của lủ nhóc. Không khí vô cùng ồn ào, náo nhiệt. Trong nhà lòng có đến trên trăm em thiếu nhi, nhưng tôi chỉ thấy có khoảng hơn chục cái lồng đèn, loại xài bóng đèn điện bán sẵn ở chợ. Không hề có một chút không khí đón trung thu nào. Hơn bảy giờ, một vị tiến đến chổ để âm thanh cầm micro rồi e ..hem.. thông báo luôn mà chẳng cần ổn định gì cả. " Hôm nay là ngày tết trung thu... phát quà..cho các em nghèo, em nào có tên thì nhanh chóng bước lên nhận quà". Một phụ nữ trung niên có lẽ người của hội phụ nữ ấp bước tới với hai túi ny lon đựng những phần quà được gói kín lại thành những gói vuông cỡ một hộp bánh bích-quy mười lăm ngàn.Cả trăm em thiếu nhi ùa tới bu kín cái bàn để quà, không khí ồn ào như một bầy ong vở tổ. Nguyễn văn A cha B mẹ C...có chưa ..nhanh vào...Trần thi D chaT mẹ S...có chưa...chưa à...để qua một bên...trương thị...nhanh chóng đi..." cứ thế những cái tên được xướng lên, những gói quà (không biết bên trong đựng gì nữa) trao ra vội vã. Số lượng thiếu nhi nghèo nhận quà trung thu đã được các ban ngành đoàn thể ấp xem xét và lập danh sách trước, hôm nay mưa quá có rất nhiều em không thể đến dự được. Số quà dành cho các em ban tổ chức để lại. Có lẽ trên trăm em nhỏ có mặt tại nhà lồng chợ kinh 7 đêm nay, chỉ chừng khoảng hai ba chục em nhận được những gói quà nho nhỏ ấy. Sau khi phát quà hết danh sách, thấy các em thiếu nhi vẫn bu quanh động nghẹt, vị chức sắc nãy giờ cầm micro xướng danh các em giải thích : " đây là buổi phát quà cho các em thiếu nhi nghèo đã có danh sách, vì vậy các em khác thông cảm, bây giờ đã xong mời các em đi... chúng tôi củng chan thành cảm ơn các mạnh thường quân đã hảo tâm đóng góp để thành công buổi lễ hôm nay". Đám con nít thấy chẳng còn có gì kéo nhau vào trong góc xa của nhà lồng hò hét đùa giỡn tự do. Còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu điều gì đã tháy bốn bàn tiệc được dọn ra, một anh chang trẻ mặc áo dân quân hì hục chiếc rượu từ cái can hai chục lít đầy nhóc ra chai, rồi trịnh trọng đặt lên mỗi bàn mỗi chai. Các vị chức sắc trong ấp, các vị khách mời trong đó có cả một nhóm hát tài tử của địa phương nhanh chóng chiếm lĩnh các bàn tiệc, buổi sinh hoạt vui trung thu của các em thiếu nhi, tự dưng biến thành một buổi liên hoan ca cổ tài tử thật hoành tráng. Không có một chiếc đèn trung thu nào được thắp lên, không có một lời về trăng về cuội, củng chẳng có một bài hát thiếu nhi nào về tết trung thu được vang lên. Ban tổ chức đã không hề có một sự tổ chức nào cả. Không chương trình, không lễ lạc sinh hoạt gì cả,ngay đến một tiết mục văn nghệ thiếu nhi củng không có, báo hại thằng học trò chả rớ được vào cây đàn organ. Đến khoảng tám giờ tối, một cô gái còn trẻ chạy chiếc attila vào thẳng chổ các bàn tiệc đang hồi náo nhiệt, cô trao cho anh chàng đọc danh sách lúc náy một túi nylon to. Anh ta nhanh chóng mượn chiếc micro của một cô đang hát dệt chặng đường xuân, rồi nhanh chóng xướng to : các em ơi lại đây đi, có rau câu đây. Lủ con nít nãy giờ đang hò hét reo vui trong kia, lập tức chạy ùa ra bu kín quanh cái bàn đựng cái túi ny lon có chứa những hủ rau câu còn lạnh. Có lẽ đây là quà của hội phụ nữ ấp hoặc của một vị mạnh thường quân nào đó. Lần này không có danh sách nên không khí thật sự lộn xộn quanh chổ phát rau câu. Đứa nào củng cố lách, cố chen vào cho kỳ được, nhao nhao vang dậy cả khu nhà lồng. Vậy rồi củng xong, chỉ có mấy chục hủ rau câu thôi mà, có lâu lắc chi đâu. đứ a có mặt mày hớn hở reo mừng, còn đứa không có đành tiu nghỉu lui ra tiếc nuối, nhưng rồi cả bon củng nhanh chóng hò reo kéo vào góc trong nhà lồng chợ chơi tiếp những trò của bọn chúng. Cuộc vui lại được tiếp tục, cái micro được một anh du kích giành lấy nổi hứng hát nhạc...hởi người yêu em như ngàn ánh sao...hoà theo cái giong thuốc rê sai nhịp lạc tông kia, bốn năm anh bước ra nhảy nhót tưng bừng phụ hoạ. Nhưng có lẽ chủ yếu là dân đồng ruộng, làm một xị đế rồi ca vài câu vọng cổ dễ hơn hát nhạc, nên chỉ vài bài nhạc không ra đầu ra đũa, thì chiếc micro lại được chuyển về cho nhóm ca cổ. Đến hơn chín giờ đêm, mệt mỏi quá tôi đành chia tay với chú em học trò về trước. Chia tay hắn cười với tôi không sao em ngồi không nhưng củng lấy đủ tiền. Tôi chạy xe ra đường trong lúc trời vẫn còn mưa lất phất, con đường nhỏ vắng hoe, trời mưa suốt đi đâu vui chơi trong đêm nay ? Mới hơn chín giờ mà làng xóm quê đã yên tĩnh vô cùng, tôi đi về mà trong lòng không biết vui hay buồn, sau lưng tôi trong yên ắng của xóm quê, giọng của cô đào trong nhóm ca cổ tài tử địa phương đang cất tiếng lên vọng cổ ngọt sớt một trích đoạn trong vở Người tình trên chiến trận.
Tôi không biết những người tổ chức đêm vui trung thu có hiểu trung thu là gì không ? Những mạnh thường quân đóng góp cho đên vui với mong muốn mang lại chút niềm vui cho thiếu nhi nghèo vùng nông thôn sẽ phát biểu gì đây. Tiền bốn bàn tiệc ấy phải chăng củng là của mạnh thường quân đóng góp ? nhưng cho dù tiền của ai đi nữa thì người lớn chúng ta ai lại làm vậy, chú ơi mỗi năm các cháu chỉ có một đêm thôi mà !

Không có nhận xét nào: